Từ đằng xa, tôi nhìn thấy một đôi trẻ đi cùng nhau. Mắt tôi rất tốt, cho nên đủ tinh để nhìn ra đó là Nghĩa và Lương. Nghĩa đột nhiên quay người ôm chầm lấy Lương. Ở giữa đường. Giữa tiếng trẻ con nô nức ngày tết. Giữa tiết trời lạnh với hương hoa đào thoang thoảng. Giữa nỗi buồn của tôi.
Một cô gái trẻ đem lòng yêu Nghĩa – người đã lớn lên bên cô từ thuở bé. Nhưng trớ trêu Nghĩa lại yêu cô bạn gái thanh mai trúc mã của mình là Lương. Một cuộc rượt đuổi giữa ba người diễn ra trong suốt nhiều năm trời. Ai sẽ bắt được ai trước? Ai sẽ là người hạnh phúc, ai sẽ đau khổ? |
Tôi, Nghĩa và Lương chơi với nhau từ hồi tấm bé, cả ba gần nhà, lại đều là con một nên thân nhau lắm. Nhìn mấy đứa khác có anh, có chị có em mà chúng tôi thèm, vậy là ba đứa tự coi nhau như ruột thịt. Nghĩa là anh cả, chị Lương thứ hai và tôi là út. Bố mẹ ba nhà cũng thân nhau nữa, thi thoảng có vụ gì là lại tụ tập sang nhà nhau ăn uống, rượu chè. Người lớn cứ trêu Nghĩa với Lương lớn nhanh còn lấy nhau mà chẳng bao giờ thèm trêu tôi. Bởi vì họ đều nghĩ tôi còn bé quá.
Chúng tôi thường hay sang nhà chị Lương, ngồi trên cửa sổ phòng chị để nói mấy chuyện tầm phào. Tôi thì không có câu chuyện nào hay ho nhưng hai người đó lúc nào cũng có nhiều chuyện. Chuyện ma quỷ, chuyện tình yêu, chuyện thần tiên… đủ thứ truyện trên trời dưới đất.
Năm tôi mười sáu tuổi thì Nghĩa và Lương đã hai mươi. Hai người học ở trên thành phố, tôi vẫn ở vùng quê này học phổ thông trung học. Hồi mới lên thành phố thì cuối tuần hai người vẫn chăm chỉ về nhà, nhưng rồi những lần về thưa thớt dần. Cuối cùng một năm họ chỉ về nhà vào dịp hè với dịp tết. Mỗi lần về họ đều có quà và mấy câu chuyện sinh viên, khiến một đứa như tôi háo hức và chờ đợi.
Nghĩa hay bảo:
– Cố gắng học rồi thi đỗ, lên trên đó anh đưa đi chơi.
Nghĩa vẫn coi tôi là một đứa trẻ con, hay chính xác hơn là một đứa em gái bé bỏng. Mọi cử chỉ của anh đều cho thấy điều đó. Tôi tự biết mình không còn là một đứa trẻ, nên những cử chỉ ấy khiến tôi đỏ mặt và chỉ muốn chạy trốn. Mỗi lần như thế chị Lương toàn trêu chọc:
– Trời con nhỏ này thích Nghĩa rồi hay sao mà mặt đỏ lựng lên thế kia?
Sau đó tôi sẽ gào toáng lên để phủ nhận và hai người kia sẽ cười.
Nhưng tôi thích Nghĩa thật, đó là tình cảm từ hồi còn bé. Khi ba người chơi với nhau tôi luôn muốn sau này anh sẽ là chồng của tôi. Tôi tự mơ về một viễn cảnh sẽ chung sống hạnh phúc với anh, sẽ được anh yêu thương và bảo vệ như hồi còn bé. Nhưng anh chỉ coi tôi là một người em gái không hơn không kém.
Tôi hay hỏi dò qua chị Lương xem Nghĩa có bạn gái không, thì chị Lương nhìn tôi, như muốn dò xét lại, rồi cười bảo không.
– Cỡ đó ai mà thích cho được?
– Tại sao? Anh Nghĩa đẹp trai mà.
“Ừ, đẹp.” Chị Lương trả lời hờ hững rồi nhìn qua chỗ khác. Nhiều khi tôi không hiểu được chị. Bạn bè tôi vẫn bảo chị Lương là người con gái thu hút. Có lẽ vì sự bí ẩn của chị nên mới khiến người ta nghĩ vậy.
Một hôm, mùng hai tết, tôi cùng với bố mẹ qua nhà chị Lương chúc tết. Tôi hy vọng rằng Nghĩa cũng qua để tôi được nhìn thấy anh. Đã quá lâu rồi kể từ hè năm ngoái tôi mới gặp anh. Tôi ghen tị với chị Lương nhiều vì chị được gần anh đến vậy, nhưng ai bảo tôi ít tuổi hơn họ. Nếu tôi bằng tuổi, thì có lẽ khoảng cách cũng đã gần hơn rồi.
Sang đến nơi thì bác Thuỳ – mẹ chị Lương bảo chị đã ra ngoài từ sớm. Tôi đột nhiên thấy buồn. Có lẽ khoảng cách lớn nhất để phá vỡ sự thân thiết chính là thời gian và địa lý. Tôi vẫn tưởng chúng tôi sẽ mãi mãi như những người ruột thịt, nhưng hoá ra mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở mức thân thiết và sẽ bị mai một theo thời gian.
“Hôm qua cái Lương nó đi chơi với đám bạn cấp ba về say khướt lướt, không hiểu sao mà hôm nay lại dậy sớm để ra ngoài được.” Bác Thuỳ kể.
Người lớn nói chuyện với nhau, những câu chuyện tôi nghe có hiểu nhưng không mấy hứng thú.
Được một lúc thì bố mẹ Nghĩa cũng qua, nhưng không thấy anh đâu.
– À, Nghĩa hả? Nó bảo ra ngoài với bọn bạn. Chắc đến chiều mới về.
Tôi cảm thấy mình vẫn là một đứa ngốc tin tưởng vào câu chuyện anh chị em kết nghĩa như trong phim. Nghĩa và Lương đã thay đổi, chỉ có tôi là vẫn còn ở lại.
Bạn bè dù có thân đến mấy thì khi xa nhau trong một khoảng thời gian dài sẽ không còn thân thiết nữa. Mọi thứ đều sẽ vơi dần đi cho đến khi nào chúng ta chỉ còn có thể nhớ về nhau trong hồi ức.
Tôi đứng dậy, xin phép bố mẹ và các bác ra bên ngoài.
Lúc này trời đang rất lạnh, nhưng ít nhất nó cũng khiến cho tôi có chút dễ chịu. Hoa đào đã nở và đồng thời cũng tàn nhiều. Ở ngoài đường vài đứa trẻ cầm bóng bay chạy đuổi nhau. Tôi nhìn chúng nó, tự hỏi chúng sẽ chơi với nhau đến bao giờ. Hay sẽ lại như chúng tôi? Khi mà có thời gian để ở cạnh thì cũng là lúc muốn rời xa.
Từ đằng xa, tôi nhìn thấy một đôi trẻ đi cùng nhau. Mắt tôi rất tốt, cho nên đủ tinh để nhìn ra đó là Nghĩa và Lương. Nghĩa đột nhiên quay người ôm chầm lấy Lương. Ở giữa đường. Giữa tiếng trẻ con nô nức ngày tết. Giữa tiết trời lạnh với hương hoa đào thoang thoảng. Giữa nỗi buồn của tôi.
Nghĩa đặt một nụ hôn nhẹ trên môi Lương. Tôi đứng yên chết lặng. Hai người họ gục lên vai nhau cười. Rồi họ khoác tay nhau đi về phía tôi.
Cả hai đều không có vẻ gì là ngại ngùng hay bất ngờ khi thấy tôi cả. Nghĩa vẫn khoác vai Lương, xoa đầu tôi cười bảo:
– Con bé này sao lại đứng đây, không thấy trời đang mưa à?
Ừ nhỉ, trời đang mưa. Nhưng thật kỳ lạ là tôi lại không thấy.
Nghĩa và Lương đã yêu nhau, cô gái sẽ tiếp tục mang mối tình thầm lặng với anh hay sẽ bảo toàn tình bạn mà dừng lại. Nếu cô vẫn cố chấp, thì mâu thuẫn gì sẽ xảy ra? |

Nghĩa đứng bám tay vào thành cửa, say xỉn y như hồi trưa trong lễ cưới. Anh vẫn mặc bộ vest cưới, ngực cài hoa đã héo rũ. Anh lắc lư người vì say, đẩy tôi vào bên trong rồi đóng cửa lại. Anh đè tôi vào cánh cửa, ôm tôi như tôi là Lương của anh.
Một cô gái trẻ đem lòng yêu Nghĩa – người đã lớn lên bên cô từ thuở bé. Nhưng trớ trêu Nghĩa lại yêu cô bạn gái thanh mai trúc mã của mình là Lương. Một cuộc rượt đuổi giữa ba người diễn ra trong suốt nhiều năm trời. Ai sẽ bắt được ai trước? Ai sẽ là người hạnh phúc, ai sẽ đau khổ? |
Tôi nhìn theo hai người họ đi vào nhà, sau đó tự chạy đến một góc ngồi khóc. Tôi đã khóc rất lâu, dường như không còn khái niệm thời gian tồn tại nữa. Đó là một sự tan vỡ đầu đời, cảm giác như mình bị phản bội dù sự thật không phải. Họ yêu nhau không hề có rào cản, chỉ có tôi tự mãn đưa mình ra chắn ngang họ thôi.
Người ta bắt đầu bật nhạc mừng xuân, tôi đứng trước hiên của một ngôi nhà xa lạ, tự cảm nhận lạc lõng và cô đơn như đang xâm lấn tâm hồn.
Trời tối dần, tôi trở về nhà và tắm rửa. Thế là hết, tình yêu giống như một chiếc bình thuỷ tinh, một cái đẩy nhẹ là vỡ tan tành và không có cách nào hàn gắn. Nếu như Nghĩa yêu chị Lương thì tôi cũng chẳng có cách nào ngăn cản anh được, tôi chỉ biết ngăn cản mình thôi yêu anh.
….
Năm tôi hai mươi tuổi, Nghĩa và Lương đã hai mươi tư. Họ lấy nhau. Cũng chẳng có gì bất ngờ với thông tin này hết, họ lấy nhau vì họ yêu nhau thôi. Tôi đứng lặng nhìn tấm thiệp mừng cưới của họ, tự hỏi không biết họ có vui không? Chắc là có.
Lễ cưới được tổ chức tại một nhà hàng cỡ trung, khách khứa chủ yếu là bạn bè và người thân. Tôi và mẹ tới lễ cưới từ sớm để giúp đỡ vài việc. Từ trong buồng, Lương đã tỏ ra lo lắng. Chị kéo tay tôi lại hỏi:
– Nếu như mẹ chồng không thích chị thì sao?
Tôi cười:
– Đã biết nhau lâu rồi mà, sao chị lại phải lo lắng thế?
– Chị không biết cuộc sống hôn nhân của chị sẽ ra sao nữa.
Tôi vỗ vai chị, nói như trấn an:
– Sẽ ổn cả thôi.
Chị nắm chặt tay tôi, tin tưởng:
– Có em thật tốt.
Cũng không tốt lắm đâu, tôi không toàn tâm toàn ý tác thành cho chị. Là bởi vì anh ấy yêu chị trước, tôi có giành lại cũng chẳng được gì. Là vì tôi hiểu chúng tôi đều thân thiết với nhau, là bạn thuở nhỏ với nhau nên không muốn gây ra một lỗi lầm nào với họ.
Trong lễ cưới tôi đã gặp một người đàn ông, anh ta nói với một người nào đó rằng tại sao đôi này phải tổ chức cưới sớm thế nhỉ? Cô dâu chửa rồi à?
Tôi quay lại nhìn anh ta, ngẩng cao đầu trả lời hộ:
– Cô dâu có chửa hay không thì bố đứa trẻ biết, cũng không đến lượt anh đâu.
Sau đó tôi đứng dậy bỏ đi trong tiếng cười của mọi người. Tôi chẳng cần quan tâm anh ta đang nói gì, tôi chỉ thấy khó chịu với kiểu vô duyên ấy. Chính ra lúc ấy tôi cũng phục bản thân, hoá ra tôi vẫn có lương tâm bảo vệ những người đã làm tổn thương tôi.
Lễ cưới kết thúc, Nghĩa đã say tuý luý, anh bắt tay mọi người trong vô thức. Tôi đi tới đưa cho anh một cốc nước chanh, anh không biết gì cả, nhận lấy rồi cúi đầu cảm ơn rối rít. Lương thúc nhẹ vào eo anh, nói:
– Đây là Nhật mà, không nhận ra à?
Nghĩa nhìn tôi, như đã nhận ra thật rồi mới uống vội cốc nước chanh.
– May quá, là em!
Tôi gật đầu, thở ra một hơi và bảo với Lương rằng:
– Chăm sóc anh ấy tốt nhé. Hôm nay là một ngày mệt mỏi đấy.
– Chị biết.
Tôi trở về nhà, ở trên đường, người đàn ông trong bữa tiệc đột nhiên chặn đường tôi. Lúc này tôi mới nhìn kỹ anh ta, cũng không tệ. Nhưng cũng không khiến tôi tăng thiện cảm cho anh ta hơn được.
Người đàn ông đó gãi đầu gãi tai đầy ngại ngùng:
– Xin lỗi! Vừa rồi tôi vô ý quá!
– Không có gì, tôi chỉ trả lời hộ cô dâu thôi.
Dợm bước đi, người đàn ông đuổi theo, đứng chắn ngang đường. Tôi bám tay vào túi xách, đầy đề phòng. Anh ta vẫn ấp úng một cách khó hiểu:
– Thật ra thì… Cô có thể cho tôi số điện…
– Xin lỗi, tôi không thể.
Lần này thì tôi bỏ đi thật sự. Lý do rất đơn giản, tôi không có hứng thú với người đàn ông này.
Tôi đã chuyển đến một nơi mới trong thành phố. Đồ đạc vẫn còn rất bừa bộn. Các hộp giấy ngổn ngang và bụi đất vương đầy sàn. Tôi trải một cái chiếu ra nằm ngủ tạm, hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi.
– Nhật, Nhật ơi…
Đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng đập thình thình, tôi nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười rưỡi tối. Tôi nhận ra giọng nói này, nó là của Nghĩa. Tôi vội vàng ngồi dậy, chạy ra mở cửa cho anh.
Nghĩa đứng bám tay vào thành cửa, say xỉn y như hồi trưa, trong lễ cưới. Anh vẫn mặc bộ vest cưới, ngực cài hoa đã héo rũ. Anh lắc lư người vì say, đẩy tôi vào bên trong rồi đóng cửa lại. Anh đè tôi vào cánh cửa, ôm tôi như tôi là Lương của anh.
– Nghĩa, sao thế?
“Đừng nói gì cả!” Anh thì thầm. “Đừng gọi tên anh. Hãy cứ coi như đây là số mệnh của chúng ta.”
Sau đó Nghĩa hôn tôi, mọi chuyện sau đó chìm vào bóng tối. Tôi cảm thấy quần áo của mình đang rơi dần. Da thịt lạnh buốt…
Tôi làm tình với anh như một người vợ. Tôi không cảm thấy xấu hổ hay việc mình làm là sai trái. Tôi thấy đó là chuyện đương nhiên tôi phải làm. Tôi không cưỡng lại được. Hơi thở của anh, sự đụng chạm của anh,… mọi thứ đều như cuốn tôi vào vòng xoáy của sự dục vọng.
Một cô gái trẻ đem lòng yêu Nghĩa – người đã lớn lên bên cô từ thuở bé. Nhưng trớ trêu Nghĩa lại yêu cô bạn gái thanh mai trúc mã của mình là Lương. Một cuộc rượt đuổi giữa ba người diễn ra trong suốt nhiều năm trời. Ai sẽ bắt được ai trước? Ai sẽ là người hạnh phúc, ai sẽ đau khổ? |
Đó thực sự là một đêm giông tố đối với tôi. Anh nói với tôi rằng:
– Em là cô dâu của anh.
Và tôi đã tin. Tôi làm tình với anh như một người vợ. Tôi không cảm thấy xấu hổ hay việc mình làm là sai trái. Tôi thấy đó là chuyện đương nhiên tôi phải làm. Tôi không cưỡng lại được. Hơi thở của anh, sự đụng chạm của anh,… mọi thứ đều như cuốn tôi vào vòng xoáy của sự dục vọng.
Chiếc điện thoại của anh sáng đèn, tôi với tay lấy nó, trên màn hình hiện lên cái tên: “Vợ!” Anh để đó như một trách nhiệm.
Nghĩa giật lại điện thoại, đặt sang bên cạnh rồi ôm lấy tôi:
– Đừng để ý, anh sẽ giải thích với cô ấy sau.
Tôi nhìn vào bóng tối, cảm nhận từng mạch máu của mình đang giãn nở vì cái ôm của anh:
– Tại sao anh lại làm thế?
– Vì anh yêu em!
– Nghe mới nực cười làm sao.
– Đây là một lễ cưới ngu xuẩn, đáng ra anh nên cưới em.
– Anh không nên làm thế.
– Chẳng phải em cũng yêu anh sao?
– Anh biết em yêu anh?
– Anh đã nói rồi, là do anh biết bản thân yêu em.
Sau đó chúng tôi im lặng, không tranh cãi nữa. Lúc đó tội lỗi mới nổi lên trong tôi. Tôi đã làm một việc đáng bị trời tru đất diệt. Nghĩa không còn là người đàn ông tự do nữa, anh ấy đã có vợ, và tôi đã ngủ với anh vào đúng đêm tân hôn của anh. Tôi không hiểu vì sao anh làm thế dù anh đã bảo yêu tôi, tôi càng không hiểu được, nếu anh đã không yêu chị, tại sao lại vẫn chọn cưới chị?
Tôi đã làm một việc đáng bị trời tru đất diệt. Nghĩa không còn là người đàn ông tự do nữa, anh ấy đã có vợ, và tôi đã ngủ với anh vào đúng đêm tân hôn của anh. (Ảnh minh hoạ)
“Cô ấy đã mang thai!” Nghĩa nói trong bóng tối. “Cái thai đã được ba tháng.”
“Vậy à?” Tôi chỉ biết đáp lại như vậy. Chợt nhiên tôi nhớ người đàn ông đã hỏi câu đó trong đám cưới. Đáng ra tôi nên nghĩ vì sao người ta lại hỏi những điều như thế thay vì tỏ ra khó chịu với sự vô duyên của họ.
Tôi đang nằm với người đàn ông mình yêu, nhưng anh ấy lại lấy người khác. Tôi nhận ra mình là kẻ thứ ba, là người không nên xuất hiện trong mối quan hệ của hai người. Tôi đang là kẻ phá đám.
Nhưng nhận ra cũng chẳng ích gì, mọi chuyện cũng đã xảy ra theo hướng nó muốn rồi.
Những ngày sau đó, Nghĩa thường xuyên nhắn tin cho tôi. Tôi đã cố trốn tránh nhưng anh vẫn nhắn tin và hẹn gặp tôi. Anh tìm đến tôi mỗi khi tôi không trả lời, bằng một vẻ đau khổ. Và lúc ấy tôi lại mủi lòng.
– Anh không nên làm thế này nữa, anh đã là người đàn ông có gia đình. Và sắp có con nữa.
– Anh không quan tâm.
– Lương sẽ phát hiện ra mất…
– Anh sẽ nói vì anh yêu em.
– Anh yêu em từ bao giờ?
Mỗi lần hỏi như vậy anh lại không trả lời, anh chỉ ôm hoặc hôn tôi. Càng ngày tôi càng cảm giác anh không yêu tôi, nhưng tôi không tìm ra được một lý do nào khác khiến anh tìm đến tôi. Sự việc ập đến như một đợt sóng thần khiến tôi không suy nghĩ được gì cả. Thế nào là đúng hay là sai giờ đã không còn quan trọng.
Tôi yêu anh, điều ấy đã sai ngay từ đầu.
…
Một buổi sáng đẹp trời, khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì Lương xuất hiện ở cửa. Chị không gõ cửa, dường như đã đứng ở đó từ rất lâu rồi. Tôi giật mình, và cả sợ hãi nữa. Nhưng vẫn gật đầu và cười với chị.
– Chị đến lúc nào thế?
Lương đi qua tôi, không trả lời. Chị vứt cái túi xuống nền nhà, những tấm ảnh trong đó rơi ra. Đó là ảnh của tôi và Nghĩa mỗi khi ra ngoài cùng nhau. Đều là khi chúng tôi hẹn nhau ở một nhà nghỉ, hoặc là anh đến chỗ tôi.
Lương xộc thẳng vào phòng ngủ của tôi, chị lột chăn ra như muốn tìm gì đó. Tôi chạy tới cửa phòng ngủ, ở đó vẫn còn chiếc áo may ô của Nghĩa để lại. Tôi nhớ anh đã nói sẽ quay lại lấy nó, nhưng đó chỉ là cái cớ để anh quay lại hết lần này tới lần khác.
Lương cầm theo cái áo, chị bước đến, chậm rãi giơ nó lên trước mặt tôi. Chị tát tôi một cái thật mạnh, nghiến răng đầy tức giận.
– Cô đã làm như thế sao?
Tôi cúi đầu, không có lời nào để đáp lại câu hỏi.
– Các người thật sự đã làm như thế với tôi?
Lương hét lên giận dữ, chị đẩy tôi rất mạnh khiến tôi ngã xuống sàn. Chị đáp cái áo của Nghĩa về phía tôi, vừa khóc vừa lao đến giật tóc tôi. Tôi để cho chị đánh mình, không hề có ý chống cự. Móng tay chị cào qua cổ tôi, ngực tôi, cánh tay tôi, làm da thịt hằn lên những vết đỏ. Lúc anh hôn tôi, nó cũng hiện lên những dấu đỏ như thế.
Khi đã mệt, chị dừng lại, ngồi phịch sang một bên.
– Chị đang mang thai, đừng xúc động quá.
Lương ngửa đầu cười lớn, tiếng cười chua chát và đầy điên dại.
– Cô còn có thể nói được câu đó, nghĩa là tất cả những việc này cô đều chấp nhận. Cô thật không biết xấu hổ!
– Đúng thế, khi em làm vậy, em đã tự tay cắt đứt quyền xấu hổ của mình.
– Nói hay lắm!
Lương từ từ đứng dậy, chị loạng choạng bám vào tường.
– Tôi sẽ khiến cho cô và anh ấy phải rời xa nhau. Tôi sẽ bỏ đi cái thai này.
Tôi như bừng tỉnh, vừa quỳ vừa lết đến ôm lấy chân của Lương.
– Không, đừng làm thế.
– Tôi sẽ để hai người biết, đau khổ thực sự là như thế nào.
– Đừng, em xin chị! Đừng làm thế, đứa trẻ không hề có tội.
Lương mếu máo khóc, chị sờ tay lên bụng mình.
– Tại sao em lại làm thế hả Nhật, chị không hiểu chị đã làm gì có lỗi với em?
“Là lỗi của em, chị không làm gì cả.” Tôi luống cuống. “Chị đừng bỏ đứa bé, em sẽ rời đi. Em sẽ rời xa anh Nghĩa, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa.”
– Thật ư?
– Vâng, em sẽ đi. Ngay bây giờ em sẽ đi. Xin chị đừng bỏ đứa bé.
Lương vuốt mặt tôi, vuốt cả những vết thương chị gây ra cho tôi. Chị nhìn gật đầu trong nước mắt, nói:
– Được, chị tin em!
Tôi nhìn dòng người qua lại, ở cái nơi xa lạ này, gọi điện cho một người mà tôi vẫn yêu để nghe anh bảo anh đang sống không bằng chết. Trong khi đó tôi lại trót hứa với một người mà tôi mang tội rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Một cô gái trẻ đem lòng yêu Nghĩa – người đã lớn lên bên cô từ thuở bé. Nhưng trớ trêu Nghĩa lại yêu cô bạn gái thanh mai trúc mã của mình là Lương. Một cuộc rượt đuổi giữa ba người diễn ra trong suốt nhiều năm trời. Ai sẽ bắt được ai trước? Ai sẽ là người hạnh phúc, ai sẽ đau khổ? |
Tôi đặt một vé máy bay vào Đà Nẵng, tôi chỉ đặt trong vội vã. Trong đó không có ai tôi quen, không có công việc nào hết. Tôi thậm chí còn không rõ mình sẽ làm gì ở nơi đó. Tất cả vì muốn chạy trốn.
Tôi không nói gì với Nghĩa, một mình đi ra sân bay. Chuyến bay trong ngày. Tôi nghĩ chắc buổi tối nay sẽ thuê một khách sạn để ngủ qua đêm.
Tôi vứt sim điện thoại cũ và mua một cái sim mới. Tạm thời cắt đứt với Nghĩa. Tôi gọi cho bố mẹ, kể cho họ nghe tôi sẽ vào Đà Nẵng làm việc, mặc cho họ có đồng ý hay không. Tôi là đứa con gái duy nhất của họ, vậy mà đến bây giờ vẫn phải khiến họ lo lắng. Nhưng biết làm sao được đây.
Trước khi đi, tôi có gọi điện cho Lương. Chị nghe máy, giọng ráo hoảnh:
– Đi rồi à?
Tôi hít một hơi thật sâu:
– Chưa, bây giờ em đang đợi giờ bay.
– Trước khi đứa trẻ này đi học, thì tốt nhất đừng gặp nhau.
Tôi đau lòng, tình bạn bao nhiêu năm qua đã thực sự không còn gì nữa. Tôi gật đầu, dù chị chẳng nhìn thấy.
– Được, em hứa.
– Hoặc nếu có thể, thì đừng bao giờ gặp nhau.
– Em nghĩ đó là một ý kiến hay.
Lương cúp máy thẳng thừng, chị đã ghét tôi đến nỗi chỉ muốn tống khứ tôi ra khỏi cuộc sống của chị.
Chị đã ghét tôi đến nỗi chỉ muốn tống khứ tôi ra khỏi cuộc sống của chị. (Ảnh minh hoạ)
Ở Đà Nẵng, tôi xin vào làm tại một công ty dệt, ngày làm tám tiếng, lương năm triệu một tháng. Không có gì quá khó khăn, bởi công việc chỉ là tính toán sổ sách, số lượng hàng. Tôi không dám kết thân với ai, sợ họ sẽ để lộ thân phận của mình.
Trái đất rộng lớn nhưng biết đâu được, nhỡ đó lại là một người thân quen với Nghĩa thì sao?
Thi thoảng tôi vẫn tự hỏi không biết Nghĩa đang làm gì, cuộc sống của anh ra sao rồi. Anh có nhớ và đi tìm tôi hay không? Điều ấy khiến tôi cảm thấy bồn chồn và muốn gọi điện cho anh. Tôi nhớ anh hơn bao giờ hết, phải đến khi xa anh rồi tôi mới hiểu lẽ ra chỉ cần hằng ngày nhìn thấy anh thôi là đủ. Nhưng tôi lại tham lam quá.
Một lần ở chỗ làm có bà chị suốt ngày kể chuyện về người yêu, chị ấy hạnh phúc lắm, tôi thấy điều đó trong mắt chị. Chị bảo chị và anh ấy từng bị gia đình ngăn cản, rồi một vạn những khó khăn khác, nhưng vì yêu nhau, nên hai người vẫn vượt qua được. Tôi thấy ngưỡng mộ họ, đó là một tình yêu chân chính. Còn tình yêu của tôi, lại là một tình yêu nhuốm màu dục vọng. Dù cả hai yêu nhau, nhưng không có lý do gì để cứu vãn.
Tuy nhiên tôi vẫn không kìm được lòng mà gọi điện cho anh. Tôi không chịu được nổi nữa, cứ nghĩ đến chuyện anh và chị đang hạnh phúc, còn tôi lại cô đơn nơi này tôi lại thấy tủi thân. Tôi chỉ muốn nghe giọng anh thôi, liệu có sao không? Chỉ cần nghe anh nói alo rồi tôi sẽ cúp máy.
Tôi vẫn nhớ số điện thoại của Nghĩa, và thật may là anh vẫn dùng số điện thoại đó. Chỉ cần hai hồi chuông là anh đã nhấc máy, giọng của anh rất ấm, khiến tôi rung động đến nỗi quên cả dập máy.
“Em, là em đây… ” Tôi ghét chính bản thân mình. Cả cuộc đời này tôi sẽ không được hạnh phúc.
“Em là ai?” Anh hỏi như không nhận ra.
Tôi vội vàng nói:
– Em, Nhật đây!
– Nhật? Trời ơi em ở đâu thế? Thời gian qua em đã đi đâu? Anh tìm em mãi.
“Em… ” Tôi nghẹn ngào. “Anh và chị Lương… à, chị Lương sắp sinh rồi chứ?”
Anh trầm lại, dường như không muốn nói cho tôi biết.
– Nhật, Lương đã bỏ đi ngay sau khi em bỏ đi. Em không biết sao?
Tôi đứng không vững, ống nghe trong tay như sắp tuột.
– Gì cơ? Chị ấy bỏ đi?
– Đúng thế. Anh tìm cả hai người đã nhiều tháng nay, nhưng bố mẹ em và bố mẹ của Lương đều không muốn nói cho anh biết. Họ ghét anh!
– Anh sao rồi?
– Sống không bằng chết!
– Em tưởng Lương và anh đang hạnh phúc.
Nghĩa cười chua chát:
– Làm gì có quả báo nào dễ ăn hả Nhật. Mỗi chúng ta đều không thể hạnh phúc vì sự ngu ngốc của mình. Anh cảm thấy vô cùng hối hận.
Tôi nhìn dòng người qua lại, ở cái nơi xa lạ này, gọi điện cho một người mà tôi vẫn yêu để nghe anh bảo anh đang sống không bằng chết. Trong khi đó tôi lại trót hứa với một người mà tôi mang tội rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
“Anh có còn yêu em nữa không?” Tôi hỏi.
– Anh… có lẽ.
– Thế nào là có lẽ?
– Anh nhớ về em, nhưng cũng nhớ cả Lương. Cô ấy mang con của anh đi.
Tôi cười nhạt, anh là như vậy đấy. Anh yếu đuối và uỷ mị trong chính tình yêu, cho nên mới đưa cả ba đến bi kịch này. Tại sao tôi lại yêu một người như anh nhỉ?
Rõ ràng anh chẳng yêu ai cả, bởi vì lớn lên cùng nhau nên anh bị ảnh hưởng bởi chúng tôi. Anh không muốn bỏ ai và chọn ai, anh tham lam muốn cả hai.
Tôi nói với anh lời cuối cùng:
– Em cũng thấy hối hận!
Sau đó tôi ngắt điện thoại. Trong tôi, những hình ảnh tua chậm về quá khứ như đang hiện ra. Ba đứa từng ngồi trên ô cửa sổ phòng Lương, nói chuyện tương lai, nói chuyện về thời sinh viên bằng một vẻ mơ ước.
Hồi đấy tôi đã thấy anh nhìn chị bằng một đôi mắt dịu dàng và nhìn tôi bằng một đôi mắt yêu chiều. Tôi là ai, chị là ai với ai đâu có quan trọng. Có lẽ anh muốn ở bên chúng tôi, nhưng biết rằng chúng ta không thể yêu nhiều người một lúc.
Nếu cứ liều lĩnh sẽ chỉ khiến cả ba đau khổ.
– Hết –
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007