Tùng xuất thân bần nông tá điền, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, gia đình nghèo, đàn em nheo nhóc. Anh đã cố gắng cày sâu cuốc bẫm từ sáng sớm đến tận khuya để kiếm cơm cháo phụ giúp cha mẹ nuôi em nhỏ. Những ngày không ai thuê làm, anh chạy chiếc xe đạp cà tàng vào trong bưng bần của một góc miền Trung nắng cháy, xa mấy chục cây số để mua chịu từng bao bắp, thồ ra quốc lộ bán kiếm lời rồi trả tiền bắp cho người ta sau. Tùng học chỉ xong tiểu học rồi nghỉ ở nhà đồng áng kiếm cái bỏ bụng, chứ đi học mà bụng sôi ùng ục, nhìn bảng hoa hết chữ còn lòng đau đáu, khát khao có gì đó lấp cho đầy cái bụng trống rỗng thì chữ sao có chỗ bước vào. Tuổi thơ dữ dội khiến Tùng khiếp sợ và muốn trốn chạy.
Một buổi sáng mùa đông giá rét, cái lạnh như cắt xé nát từng thớ thịt, anh cố cuốc cho xong mảnh ruộng này rồi anh sẽ bỏ đi, xa khỏi cái xứ chó ăn đá gà ăn sỏi này. Anh dùng hết sức nhưng không thể nào cho cái cuốc cắm sâu vào đất, quá cứng. Cuốc đúng 3 lần, mà đất cứ trơ trơ như trêu ngươi, anh nắm chạy đôi tay, gồng lên, quăng mạnh cái cuốc, anh quay đầu nhìn ngôi tranh vách đất nhỏ thó lấp ló sau bụi tre làng lần cuối rồi anh gạt nước mắt bước đi. Khi đó Tùng 20 tuổi.
Số tiền nho nhỏ tích góp từ việc bán bắp, Tùng dùng đó đón xe đi vào miền Nam, anh chỉ biết đi thôi, còn tới đâu ở đâu anh không thể hình dung ra vì cả một tuổi thơ lăn lộn trên bờ dưới ruộng, với đất đá sỏi cát thì làm gì biết được nơi nao là chốn thiên đường. Nhưng Tùng hy vọng nơi nào đó, thiên nhiên sẽ bớt khắc nghiệt hơn quê anh. Rồi số tiền ít ỏi đó cũng không trang trải được cho hành trình đi tìm miền đất hứa. Anh leo lên 1 xe, hết tiền bị đuổi xuống, hết xe này rồi xe khác, không tiền lại bị đuổi xuống, có lẽ trời thương, không biết bao nhiêu bận lên lên xuống xuống đó mà anh cũng đến Sài Gòn.
Lang thang đúng như kẻ không nhà. Vật vờ ăn cơm thừa canh cặn, lề đường in đều bước chân Tùng, ngủ đâu cũng là nhà và ngả đâu cũng là giường. Khi không còn một xu dính túi thì không có bất kỳ quyền nào để lựa chọn gì cho bạn được hết. Cuộc sống là vậy. Không tiền thì chỉ còn ngõ cụt, bịt kín mọi con đường. Tưởng chừng Tùng đã chọn cái chết để giải thoát cho đời mình như một số người đã làm nhưng không! Để rồi 10 năm sau, Tùng không còn là thằng khố rách áo ôm mà là một tổng giám đốc chuyên về ngành giày dép, công nhân lên tới hàng ngàn, văn phòng tại Sài Gòn nhưng xưởng, xí nghiệp lại đặt ở khu công nghiệp tỉnh kế cận.
Vì sao có ngày cá chép hóa rồng này nơi Tùng, anh đã làm gì để thay đổi đời mình? Hạ hồi sẽ phân giải còn hiện tại thì Tùng đang có chuyện mà chính anh không thể giải quyết được nên nhờ đến Trung tâm thám tư Sài Gòn T&T tìm hiểu Ngọc Hân – cô gái Tùng yêu tha thiết, với thông tin sơ bộ là Hân dạo này có gì đó khác lạ, trầm hơn, ít chia sẻ, thỉnh thoảng có một số vết bầm nhỏ trên cơ thể, cô chỉ nói là da thịt nhạy cảm nên khi va chạm vào cầu thang hay bất kỳ gì cũng bầm bầm vậy thôi. Tùng có linh cảm gì đó không ổn nhưng Ngọc Hân thì bảo ổn. Anh không muốn người anh yêu lại dấu anh điều gì đó. Anh hiện tại dư sức yêu những cô gái trẻ đẹp xinh tài năng hơn Ngọc Hân nhiều nhưng Ngọc Hân có gì đó khiến anh vui vẻ, bình yên sau những cuộc thương lượng, tranh giành đấu đá thương trường ngoài kia.
Vết cắn trên ngực Hân không phải của Tùng, chuyện gì đang xảy ra?
Vậy là công việc của Thám tử tư T&T lần này liên quan đến tình cảm. Nếu trên đời này không còn tình và tiền, có lẽ nghề thám tử không tồn tại trên đời và trái đất cũng sẽ biến mất. Không tiền không tình thì dường như nó mất đi ý nghĩa của cuộc đời nên có cũng như không. Trở lại vấn đề của Tùng không khó cũng không dễ đối với thám tử chuyên nghiệp như T&T.
Rồi ngay khuya hôm đó, anh Huy phụ trách vụ việc này nhận được điện thoại của Tùng: “Tôi mới đưa Hân về phòng trọ X, ở hẻm Y, đường Z. Hôm nay ngay ngực cô ấy có vết thương lạ, cô ấy dán băng keo cá nhân, giống vết cắn nhưng cô ấy bảo bị dị ứng ngứa nên gãi mạnh bị xước rướm máu nhẹ thôi. Thông tin mới, tôi cung cấp. Anh giúp tôi tìm hiểu, Ngọc Hân nhạy cảm nên tôi không muốn làm căng quá, áp đặt hay lộ diện quá nhiều. Cảm ơn Anh”.
(Tên nhân vật và nội dung đã được thay đổi nhằm bảo mật tuyệt đối thông tin”
CÔNG TY THÁM TỬ SÀI GÒN T&T – DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ UY TÍN
Căn gác trọ của Ngọc Hân nhỏ xinh, tuyệt đẹp, ngỡ tưởng là căn phòng của công chúa. Chính Tùng thuê cho Hân nơi này. Con gái thường thích thế và mong muốn như thế, nếu không có điều kiện thì khát khao ước ao, một căn phòng thơm phức, nệm rèm 1 màu hồng nhẹ nhàng, dịu dàng. Tường treo những bức ảnh khỏa thân vệ nữ tựa như sức mạnh đàn bà liên quan đến những đường cong mềm mại kia.
Thỉnh thoảng Tùng có ghé qua căn phòng này sau giờ tan chiều. Dù căn biệt thự Q7 người giúp việc cơm bưng nước rót tận tay nhưng anh thèm cảm giác được ăn bữa cơm do chính tay người anh yêu nấu. Thế thôi. Tưởng chừng đàn ông đòi hỏi cao sang cung đàn cung trăng nhưng giữa bộn bề lo toan cuộc sống thì có khi như thế là hạnh phúc lắm rồi. Anh cần có khoảnh khắc riêng mình nhưng cũng cần hơi ấm đàn bà.
Thường sau bữa tối, Tùng và Hân dành trọn cho nhau nhưng giây phút thăng hoa của loài người. Họ yêu nhau, hôn nhau nồng nàn, quấn lấy nhau không rời, mặc ngoài trời mưa xa bão bùng thì đôi môi họ vẫn miệt mài với từng phân da tấc thịt. Ngọc Hân dáng vẻ yếu đuối nhưng khi cùng Tùng trong khoái cảm thì nàng mãnh liệt như mãnh sư xuất trận, Tùng đôi khi phải ngất đi trong tột đỉnh như phiêu bạt nơi cõi tiên nào đó. Anh thoát xác, quên hết tất cả những gì là nhọc nhằn đời thường, chỉ còn em và ta. Bên Hân, Tùng tìm được cảm giác rất đặc biệt, nàng nhẹ nhàng trong mọi thao tác, vòng tay nàng ôm phía sau cũng Tùng cảm thấy tuổi thơ dữ dội được đền bù. Vì thế mà Tùng yêu Hân! Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu, ta yêu em!
Tùng chỉ đến thỉnh thoảng thôi chứ không thường xuyên, còn khi cần gặp Hân, Tùng đến đón Hân và đưa nàng đến nơi nào đó, cùng ăn uống, thế giới riêng hai người và sau đó vẫn là cuộc mây mưa thưởng nguyệt bất tận. Tùng giờ có tiền tài, danh vọng, sức khỏe, sức trẻ dư đầy thì hưởng lạc không có gì là tội lỗi. Hơn nữa, đó là một tình yêu trong sáng. Trải qua bao nhiêu thăng trầm của ngõ ngách của cuộc sống thì Tùng hiển nhiên biết mình cần gì và muốn gì.
Sau ôm hôn chia tay Tùng, Ngọc Hân lên phòng. Nàng không buồn tháo giày, cởi áo mà nằm vật xuống giường, đôi mắt nhắm nghiền, tay ôm lấy ngực mình và nước mắt tuôn trào. Nàng khóc cho người, cho đời hay cho mình. Đó là câu trả lời mà cả Tùng, Huy – thám tử lừng danh Sài Gòn và chính cô đều muốn biết.
Nàng đau! Đau thể xác hay tâm hồn? Công nhận Hân rất đẹp, một nét đẹp thuần khiết, gần như không tỳ vết. Chính Tùng nhận ra điều đó và đưa nàng ra khỏi hẳn quán bar luôn sực nức mùi rượu bia thuốc lá. Nó quấn lấy nàng không kịp thở. Ai cũng có quá khứ và Hân cũng thế. Và Tùng đồng cảm với quá khứ của Hân. Mảnh vỡ của cuộc đời, mảnh ghép của cuộc sống khi nó tương đồng với nhau thì dễ gần nhau lắm.
Hân cũng rời bỏ gia đình, tha phương cầu thực, học thức mong manh sao có thể chen chân với đời. Có được chút ít nhan sắc trời ban nên Hân tham gia vào vai hầu rượu nơi quán xá dành cho giới lắm bạc nhiều tiền dư thời gian mà không trình độ chi nhiều… Thân gái mong manh bước vào cuộc chiến thiện ác – giữ mình hay buông thả để có nhiều tiền nuôi thân, nuôi gia đình, ranh giới nó mong manh như sợi tơ trời – rất giống cô.
Dưới ánh đèn đường, thám tử T&T làm bạn cùng làn khói thuốc
Khuya đó, thám tử Huy đứng suốt canh thâu, như một anh xe ôm mới ra nghề, vì gia cảnh mà chạy ngày lẫn đêm, đốt không biết bao nhiêu điếu thuốc để vừa xua muỗi vừa để tỉnh táo quan sát “tình hình chiến sự”, không có gì khác lạ, cô gái dường như ngủ thiếp đi vì ánh đèn mờ vàng trên căn phòng vẫn còn nguyên, qua ánh rèm nó trở nên lung linh huyền diệu hơn. Huy thật giống chàng nghệ sĩ si tình canh thức cho nàng ngủ ngon! Gần 4 giờ sáng, thời điểm mà những người bán đồ ăn sáng lục đục chuẩn bị cho ngày mới thì chàng thám tử Sài Gòn T&T trở về nhà. Vừa quay đầu xe, anh thấy một chiếc taxi đang dần dần tiến đến phía anh.
Huy tắt khóa xe, rồi đạp như xe bị hư không nổ. Anh quan sát kính chiếu hậu thì bước xuống xe là một thanh niên áo khoác đen, quần, giày đen và đội nón kết đen phủ kín trán, che khuất con mắt. Anh ta nhìn trước ngó sau rồi đút túi lấy chìa khóa mở cửa ngôi nhà có căn phòng còn bừng sáng ánh vàng mờ mờ ảo ảo. Vào phòng, anh ta lột vội chiếc áo khoác, quăng cái nón và lao nhanh lên chiếc giường nơi cô gái nằm đó, anh bế thốc cô lên, hôn tới tấp, cô có chống cự, đẩy ra nhưng không được mấy giây cô hoàn toàn bị động. Từ nền sáng mờ nhạt trong phòng, Huy thấy từng tấm áo, manh quần lần lượt được anh ta lột nhanh và quăng loạn xạ. Tất cả được ghi hình đầy đủ…
Thám tử Huy trở về nhà mình, cất giữ hình ảnh cẩn thận nơi phòng làm việc và anh ngủ vùi cho lại sức trong khi người người đang chuẩn bị cho một ngày mới nắng lên. Ngày đầu tiên mà thu được chiến tích như thế thì quả thật may mắn, vì thường những vụ liên quan đến tình cảm phải mất rất nhiều thời gian mới thu thập được thông tin vì những gì vụng trộm thì chỉ cáo già mới thực hiện tinh vi trong từng nốt nhạc. Còn nai tơ ngơ ngác hoặc bị đặt vào tình thế bất khả kháng thì lộ rõ mồn một. Trừ phi muốn người ta không biết thì đừng có làm. Không gì có thể che dấu dưới ánh mặt trời, chỉ có thời gian lâu mau mà thôi.
Sau khi thức dậy vào đầu giờ chiều, Huy lên văn phòng làm việc của trung tâm thám tử Sài Gòn T&T, anh liên hệ với Tùng và báo cáo tình hình cũng như gửi hình ảnh qua email để anh kiểm tra vì Tùng bận tối tăm mặt mũi với những đơn hàng hàng chục ngàn đô về giày dép qua CuBa, Newzealand, Nhật… rồi những container nguyên liệu mua từ Đài Loan, Hàn Quốc, Trung Quốc…còn dồn ứ ngoài Tân Cảng. “Ok, tôi sẽ kiểm tra sau, anh tiếp tục theo dõi cô ấy suốt một tuần giúp tôi, tạm thời tôi sẽ nói đi công tác 10 ngày, cảm ơn thám tử”.
Nói về Tùng, tháng ngày mới phiêu dạt vào Sài Gòn, anh khổ sở còn hơn một con chó ghẻ. Nhiều khi ngồi ngắm người ta dắt chó đi dạo, được bồng bế trên tay, được ôm vào lòng, được chủ hôn chùn chụt khiến anh nghĩ mình con người mà hạnh phúc thua một con chó. Gạt dòng lệ đời. Anh đứng lên bắt đầu, có sức khỏe và nhanh nhạy nên xin đi khuân vác trái cây ở các chợ đầu mối kiếm cơm độ nhật. Tối thì lê la vỉa hè ngủ. Rồi anh tìm được một cái cổng có mái che khá rộng của 1 ngôi villa, lại sạch, anh chọn nơi đó để ngủ, tránh cho những đêm mưa, Tùng thường chờ người ta tắt hết đèn đi ngủ thì anh mới ôm túi và cái áo mưa lót nằm ngủ, không sợ người ta đuổi vì làm lấm lem cổng nhà. Cũng một kiếp người sao mà có người quyền quý cao sang, có người thấp bé bần hàn???
Rồi 1 đêm, Tùng đang ngủ, chợt chiếc xe hơi bóng láng mở đèn sáng chói, chiếu thẳng mặt khiến anh thức dậy, cánh cổng mở tự động, anh hoảng hồn bật dậy, cuộn áo mưa, nép sát vào thành cổng, đứng chắp tay lạy cái xe tiến vào. Có thể như là 1 lời xin lỗi hay 1 lời cầu xin cho kẻ vô gia cư được tá túc nhờ. Họ không xua đuổi anh, không la, không mắng, không lườm nguýt mà họ lại đóng cổng vào như không có chuyện gì, Tùng lại tiếp tục giấc nồng. Anh lại tiếp tục mơ giấc mộng đang dở dang về 1 ngày anh cũng được ngồi trong chiếc xe hơi như thế, ở một căn nhà như vậy và cũng không xua đuổi bất kỳ ai cơ nhỡ như mình.
Sau đó, nhiều lần như thế, cũng chiếc xe hơi về khuya và anh lại đứng dậy cúi gập đầu chào. Cho đến một ngày, chính ông chủ của ngôi villa đó, mướn Tùng bảo vệ cho ngôi nhà mình vì thái độ khiêm tốn, tôn trọng người khác. Từ đó, anh được nuôi ăn như gia nhân trong nhà. Với sự tháo vát của mình, Tùng rất được lòng ông chủ, anh được cho đi học lái xe để trở thành tài xế riêng cho ông.
Và chính sự học hỏi âm thầm sau những chuyến theo ông chủ làm ăn mà Tùng có được những kiến thức mà không trường nào dạy. Anh ghi nhớ từng lời ông chủ nói, bàn việc, khi đi tham quan những nhà xưởng, nhà kho, thiết bị máy móc, Tùng sau đó ghi lại và vẽ lại trong cuốn sổ của mình. Và khi có được một số vốn nhất định cùng những kiến thức thực tế quý hơn vàng, Tùng bắt đầu mày mò tìm hiểu và sau cùng từng bước trở thành tổng giám đốc ngành giày da như ngày hôm nay.
Quá khứ hàn vi nên Tùng yêu và thông cảm cho Hân là điều dễ hiểu. Hơn nữa, nàng lại là phận gái yểu liễu đào tơ. Càng phải được yêu thương và bảo vệ thật nhiều. Tuy nhiên, Tùng không tiết lộ thân phận mình cho Hân biết, anh không muốn cô yêu anh vì tiền, điều Hân được biết là anh có thể lo cho Hân mà không phải đi làm ở quán bar nữa. Vậy thôi.
Có thể anh ít nói về mình khi gặp nhau, Tùng chỉ thể hiện những gì một người đàn ông có thể làm cho một người đàn bà cảm thấy yêu và được yêu là đủ rồi. Tùng chỉ không muốn Hân lo lắng. Riêng Hân thấy anh rất gần gũi nhưng cũng rất xa xôi, có gì đó mờ mờ ảo ảo nên cô cũng chỉ nũng nịu bên anh chứ không kể gì khác, ngoài cái tuổi thơ nghèo nàn chật vật thì Tùng chẳng biết gì hơn vì cả 2 kín kẽ như nhau.
Cho đến khi xem những hình do thám tử tư Huy bên Sài Gòn T&T cung cấp thì anh bất ngờ, điêu đứng, ngồi làm không yên, anh không thể kéo dài thêm một thời gian nào nữa. Anh điện thoại gọi liền cho Hân:
– Đêm nay, anh muốn ở lại phòng em bé cưng. Chuẩn bị món hàu nướng pho mai cho anh nghen, anh muốn được mạnh mẽ bên em, khà khà.
– Ơ, tối qua mình bên nhau rồi mà, anh vắt em muốn kiệt sức rồi còn gì nè. Hôm nay, em muốn nghỉ ngơi, bữa khác anh nhé.
– Em vắt anh thì có! Hay là có ai khác vắt em không đó?
– Bậy hà! Chỉ mình anh thôi! Không có đâu.
Nghe em nói dối mà tim gan Tùng đau như cắt. Tuổi thơ hàn vi đau nhưng Tùng không biết nó là ai, nghèo là gì, nó là thứ vô hình, Tùng chỉ biết mình đói và khổ thôi. Còn bây giờ, trưởng thành rồi, người từng ân ái với Tùng hết mình hàng đêm lại nói dối Tùng không ngại miệng như thế thì anh còn tin vào ai được.
– Anh nhớ em. Nếu đêm nay em không cho anh đến thì vĩnh viễn anh sẽ không gặp em nữa.
– Đừng mà anhhhh! Anh là tình yêu của em. Anh đến đi, anh đến đi, em chờ, suốt đời em cũng chờ!
Giọng Hân thoảng thốt cách yếu ớt, van xin cách tha thiết, Tùng thương lắm nhưng cũng hận lắm, tại sao em lại lừa gạt tôi? Không tâm trạng nào làm việc, anh nổi nóng với tất cả các phòng ban, tại sao doanh thu tháng này giảm, đơn hàng bên A, bên B sao đợt này ngưng? bộ phận marketing chi vượt ngân sách tại sao hiệu quả không thấy? bản hợp đồng này sao giờ này chưa gửi cho đối tác… Tất cả các bộ phận im re và cắm đầu vào máy tính làm việc. Cô thư ký không dám thở vì thường ngày sếp tổng ít lớn tiếng nhưng đột nhiên nổi thiên kiểu này thì chắc chắn có chuyện gì rất ghê gớm.
Đúng, chúng ta thường vui vẻ và hăng say trong yêu thương. Tiền bạc là cần cho cuộc sống sung túc nhưng không phải tất cả. Cái lòng tự trọng của người đàn ông bị xúc phạm thì không khác gì tướng lĩnh bị tát nhục nhã giữa chốn ba quân. Sau khi tra quét các phòng ban, Tùng tự lái xe ra khỏi công ty, anh lao vun vút giữa con đường có hàng cây to cao có lá đang rơi rụng như lời chấm hết cho một cuộc tình.
Tùng đến quầy bar ngày nào Tùng đã đưa Hân ra khỏi đó. Anh nốc từng ly rượu như uống nước suối, không còn cảm giác đắng chát, có lẽ lòng anh thấy chát đắng quá rồi. Đến đêm khuya khi đã say, anh gọi taxi đến nhà Hân, gặp em để làm rõ ngọn ngành. Không yêu xin đừng dối lừa nhau. Hân cả buổi trông ngóng Tùng, cô gọi cháy máy, anh không trả lời, thấy anh đến, cô mừng lắm và quýnh quáng chạy xuống đón anh. Thấy anh say khướt, cô dìu anh lên phòng.
Hân tháo giày, gỡ vớ cho anh, định tháo cà vạt thì Hân đã bị anh ôm ghì xuống, hất ngược cô nằm xuống dưới, anh hôn cô ngộp thở, anh không cho cô nói, anh xé phăng chiếc váy áo mà anh đã mua cho cô, lột hết đồ chip để cô trần truồng như một đứa trẻ sơ sinh chưa kịp được cha mẹ mặc đồ cho. Anh vừa hôn vừa cắn muốn nát bầu ngực Hân. Hân biết có chuyện nên cô để mặc anh làm gì làm, cô cắn răng chịu đựng, mặc kệ nước mắt chảy.
Tùng thấy Hân tay bấu chặt tấm drap giường, cắn răng, nước mắt rơi, anh càng điên lên, anh không cần đợi Hân cùng hòa nhịp thăng hoa, anh tấn công Hân dồn dập, Hân càng cắn răng, anh càng hăng máu như con hổ đói, tăng nhịp độ vô cực, nhanh, mạnh như vũ bão, tưởng chừng cánh cửa tình yêu vỡ tan từng mảnh, cho đến khi Tùng hự lên một tiếng thật to rồi từ từ đổ ầm thân hình vạm vỡ lên người Hân, anh nắm tay lại, gồng lên và đấm xuống giường, gầm lên: “Tại sao em lại lừa dối anh”.
Đây là lần thứ 2 Tùng khóc kể từ khi bước chân vào Sài Gòn lập nghiệp. Hân không nói, cô im lặng. Cô chỉ vòng tay ôm anh. Cô gần như mệt rũ người, cô không thể cất tiếng chứ không phải cô không nói. Một không gian tĩnh mịch nặng nề như triệu tấn bao trùm cả căn phòng, Hân chỉ muốn cắn lưỡi chết cho xong. Cô không biết mình cần gì và muốn gì. Cô chỉ mong trời mau sáng để chạy trốn anh, chạy khỏi ánh mắt long lên sòng sọc vì điều gì đó của anh, chạy luôn khỏi cuộc sống kinh khủng này cũng được.
Hồi lâu, Tùng như bình tĩnh lại, anh mở điện thoại, cho Hân xem loạt hình mà bên thám tử Sài Gòn T&T gửi cho Tùng lúc chiều rồi.
– Đáng lý anh sẽ không cho em bất kỳ lời giải thích nào vì anh không làm gì có lỗi với em để em lừa dối anh.
– Sao anh có được hình ảnh này? Anh theo dõi em?
– Ừ, anh cho người theo dõi em. Em nghĩ anh là thằng con nít, không phân biệt được đâu là vết cắn và vết xoạc trên ngực em sao? Có bao giờ anh cắn em không hả Hân?
– Ừ, anh chưa bao giờ cắn em nhưng anh làm em đau còn hơn anh cắn vào làn da vô hồn kia.
– Anh luôn yêu thương em, ngoài công việc ra anh không có gì khác, anh làm em đau chỗ nào?
– Anh có biết những lần anh đến đây với em rồi anh về lúc nửa đêm hay dù đi chơi bên ngoài cũng đến nửa đêm là anh để em cô đơn trong căn phòng này, còn anh đi về nhà anh. Em thấy mình như 1 con điếm siêu cấp. Bướm làm xong phận sự với hoa rồi về với cái kén của mình mà không biết ngày mai ra sao và về đâu. Anh có nghĩ cho em không?
– Anh yêu em trước giờ, chưa bao giờ anh nghĩ em như vậy.
– Anh không nghĩ nhưng anh làm em đau. Cho nên con điếm thì không được quyền đòi hỏi. Ai đến với em thì cũng thế thôi. Nhiệm vụ của con điếm là làm vui lòng khách hàng của mình. Anh không biết sao?
– Emmm! Tùng định nâng cao tay tát cho em một phát vì phát ngôn hồ đồ, nhưng làm thằng đàn ông thì không được tát phụ nữ vì điều đó là điều hèn nhất, đánh một kẻ không tương sức, không đủ trình để phản kháng lại thì hèn không gì hèn hơn.
– Giờ em muốn gì? Chia tay?
– Em muốn biết anh theo dõi em bao lâu rồi?
– Anh luôn tin tưởng em, em dễ thương dịu dàng bên anh không nghi ngờ. Cho đến tối qua anh phát hiện ngực em có vết cắn lạ nên anh mới nhờ người theo dõi em?
– Anh nói thật chứ?
– Nếu anh theo dõi em từ lâu thì em nghĩ chuyện sẽ như thế nào?
– Ừ, em không có gì để bào chữa cho mình, em là 1 con điếm siêu cấp. Anh mong muốn gì nơi một con điếm?
Hân hỏi trong ánh mắt vô hồn. Tùng không biết anh đã sai chỗ nào để cô ấy đối xử với anh như thế. Anh vơ nhanh chiếc áo, tấm quần, mặc lẹ vào và đóng sầm cửa lại, anh bỏ đi khi trời cũng gần sắp phiên chợ sáng. Hân nằm chơi chọi giữa chiếc giường mà anh không biết nơi đây cô tiếp không biết bao nhiêu đàn ông ngoài Tùng. Chiếc taxi chờ tới, anh leo vội lên và điện thoại cho anh Huy – trung tâm thám tử Sài Gòn T&T: “Anh theo dõi tiếp Ngọc Hân giúp em như kế hoạch” và chiếc xe taxi từ từ lăn bánh tiến về Q7…
Điều tra, theo dõi vô số vụ việc liên quan tình tiền, từ án mạng đến ngoại tình, con rơi, con rớt, thất lạc… hơn 18 năm nay nên kinh nghiệm đúc kết có một bề dày đáng nể vì vậy mỗi khách hàng tìm đến thám tử T&T nhờ trợ giúp đều được xử lý nhanh gọn lẹ và chưa vụ nào là không thể giải quyết. Tuy nhiên, mỗi tập hồ sơ là một câu chuyện đời với đủ mùi cay đắng. Nếu bình yên thật sự thì thiên hạ thái bình và sẽ không ai cần đến thám tử.
Với chuyện của Tùng và Hân thì không nhiều phức tạp. Họ có thể chưa hiểu nhau vì ai cũng phong tỏa cho mình một lớp rào chắn bảo vệ vô hình, từ đó khiến họ có khoảng cách với nhau, nếu không tháo được nút thắt này, có thể họ sẽ lạc nhau. Thù lao cho thám tử là một chuyện nhưng điều gì tốt đẹp cho thân chủ của mình thì thám tử Sài Gòn T&T đều dốc hết sức giúp họ nhanh chóng đoàn viên.
Lần này, Tùng án binh bất động, tất cả giao cho thám tử chuyên nghiệp Huy tìm hiểu rõ nội tình. Những ngày kế tiếp, cũng chỉ một người đàn ông tướng dong dỏng cao đó, áo quần mũ nón đều một màu đen có khi đến ngày, có khi đến đêm, giữa họ có xảy ra cãi vã và có bạo lực. Một hôm, tiếng Hân thất thanh giữa đêm: “Anh cút đi, đồ khốn nạn, xấu xa”. Rồi cô ném tất cả những gì trong tầm tay, tiếng đổ vỡ của thủy tinh khiến người nghe muốn như bị xé làn da. Lúc sau, người đàn ông đó bực bội và vội vã ra về.
Uẩn khúc là Hân có thể mang nợ gì người đàn ông này, nếu chỉ là một cô gái điếm hạng sang đơn thuần thì sẽ không có những lời nói và động thái như thế. Một cô gái điếm thì không thể nào chửi đuổi khách hàng của mình vì họ chính là người chi trả cho khả năng ăn nằm có nghệ thuật của phận bán thân.
Huy nhanh lẹ bám theo người đàn ông kia trước khi anh ta mất hút. Qua bao cung đường quanh co, anh ta tiến vào một con hẻm nhỏ bên Q8, hẻm này vốn là nơi tụ tập của những con nghiện. Với kỹ năng khai thác thông tin thuần thục trước giờ thì thám tử Huy dễ dàng có được đôi chút thông tin từ bà bán thuốc lá đầu hẻm: “Nó mới chuyển về đây được vài tuần thôi, mới nghiện, trước nghe đâu làm bảo kê quán bar hay gái gì đó, có cô bồ xinh lắm nhưng nghe nói cổ theo trai giàu có bỏ hắn, hắn thất tình rồi bẳn tính, rồi sao nghiện không biết”.
Gửi tiền bao thuốc lá thay lời cảm ơn, công nhận giang hồ nhiều chuyện thiệt, Huy tủm tỉm cười, nhả làn khói gần cuối của điếu thuốc gần tàn rồi lên xe về lại văn phòng thám tử Sài Gòn, lại một cuộc tình ân oán, dường như giống cái và giống đực họ không thể sống thiếu nhau nên tình trường ai oán riết hồi kinh khủng quá sức.
Mỗi phận người là một phần của cuộc sống phức tạp
Thông tin sơ bộ mới nhiêu đó, chưa kết luận được gì. Không thể tiếp cận với con nghiện. Huy trăn trở làm sao tiếp cận với Ngọc Hân để cô ấy không nghi ngờ và cảm thấy thật thoải mái để trải lòng. Hứa giúp Tùng hết mình nên Huy mua một bó bông cùng ít trái cây mạnh dạn đến gõ cửa phòng Hân. Một cô gái tóc rối bời, thân xác tiều tụy ra mở cửa he hé:
– Anh tìm ai?
– Cô có phải là Ngọc Hân không?
– Dạ đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì không?
– Anh Tùng nhờ tôi gửi hoa và quả đến cho cô.
Ngọc Hân nhìn Huy từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, với chút đa nghi, trước giờ Tùng đến Tùng đi không để lại bóng và hơi, Tùng giữ bí mật tuyệt đối nơi cô trú ngụ, cớ sao lại để một người lạ mặt đến phòng cô thế này. Hân chuyển sắc mặt:
– Xin lỗi, chắc anh nhầm ai rồi, tôi không quen ai tên Tùng.
– Anh Tùng cho tôi địa chỉ này, tôi chỉ là người giao nhận nên mong cô nhận giúp tôi để tôi còn giao hàng khác kiếm cơm nuôi sắp nhỏ ở nhà.
– Anh này ngộ quá chừng, tôi không quen ai tên Tùng thì nhận chi mang tội. Anh đi đi, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Cô định đóng cửa, nhưng phản ứng nhanh lẹ của chàng thám tử Sài Gòn, Huy giữ cánh cửa trước khi nó bị đóng sầm lại.
– Tùng là chủ sở hữu số điện thoại 0903xxxxxx, dáng người mực thước, giọng pha Trung Nam, hiện đang nằm trong bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm HIV
– Khôngggg!
Ngọc Hân hét lên và bật khóc nức nở, sau khi nghe Huy nói thế, cô sợ điều gì chăng? Cô lo cho Tùng hay là lo cho mình bị nhiễm HIV và cô quay cuồng không biết ai lây cho ai, tại sao lại lây, mình vẫn khỏe mạnh mà, có biểu hiện gì xấu đâu? Chợt cô bật tung cửa, kéo tay Huy vào nhà:
– Anh nói gì? Anh Tùng bị sao? Ảnh đang ở đâu? Anh nói đi, nhanh lên. Tôi muốn gặp anh ấy. Anh ơi, em có lỗi với anh, anh đừng bỏ em, Tùng ơi.
Hân thật sự bấn loạn, cô lảm nhảm. Huy nắm chặt tay cô trấn an, thường những vụ việc liên quan đến tình cảm, người mất bình tĩnh và làm liều thường là phụ nữ vì trái tim họ chỉ có môt ngăn duy nhất dành cho người đàn ông họ yêu nhất, họ sẵn sàng làm tất cả, đánh đổi tất cả để được bên người họ yêu.
– Em bình tĩnh, anh Tùng không sao? Hiện ảnh đang muốn ở một mình, không muốn gặp ai. Ảnh lo cho em nên nhờ tôi đến trông em ra sao.
– Em không sao, em khỏe, khỏe lắm, anh cho em bệnh viện anh ấy đang nằm đi. Em đi ngay được.
Hân vén tóc, cột lên, sửa lại quần áo, hất mặt lên tỏ ra mạnh mẽ và không có chuyện gì. Huy vừa mừng vừa vui vì cô ấy đã cởi mở, với nghiệp vụ đầy mình, Huy chuẩn bị tác nghiệp.
– Em với Tùng hiện đang giận nhau à?
– Dạ không.
– Sao một người thì ủ rũ như mèo té nước, còn một người nằm bệnh viện mà người yêu không hay biết. Có chuyện gì giữa hai đứa, kể anh nghe, biết đâu anh giúp được. Anh hứa sẽ giữ bí mật cho em. Em là cô gái đáng yêu như thế này thì không được khóc mà phải được yêu nhiều lắm, phụ nữ xứng đáng được như thế.
Những lời dịu ngọt từ một người từng trải như Huy khiến lòng cô gái mong manh như Hân trùng xuống và sau khi nhấp một ngụm nước, cô bắt đầu kể…
Quê nghèo lắm, cơm không có ăn, em tháo chạy, chân ướt chân ráo về Sài Gòn, không người thân, không tiền, không trình độ, không gì hết, phất phơ giữa chợ không biết vào tay ai. Em xin bưng bê cho một tiệm phở bên đường, vắng khách thì em phụ rửa tô, dọn dẹp. Rồi một đêm nọ, có một người ghé tiệm ăn, lúc đó chỉ có anh ta ngồi ăn, với con mắt đàn ông thì cô gái xinh nhà quê chân lắm phèn bưng bê kia như Hằng Nga bưng đào dâng thiên bồng nguyên soái. Anh ta ngỏ lời mời cô về làm công việc ngồi phòng lạnh, bận đồ đẹp, tiếp xúc toàn giới thượng lưu.
Đôi tay ngọc ngà dính mỡ bò mỗi khi rửa tô giờ được điểm tô sơn đỏ rực rỡ, tay cầm những ly rượu nồng, được nâng lên hôn trìu mến như bảo vật trần gian, rồi những tờ polyme nhét thật lâu, thật sâu, thật kỹ trong từng bên áo ngực. Có tiền thật đó nhưng có gì đó buồn buồn đau đau khi đêm về.
Rồi cha em ở quê cực khổ quá, thiếu thốn, chật vật trước sau, ăn uống không có gì, ông đổ bệnh, không biết sao lại sinh ra bệnh tim. Thấy cha mẹ như vậy, phận con không đành, em mượn người đàn ông dẫn em vào nghề 500 triệu, em sẽ trả dần suốt đời. Rồi từ đó, đúng đời em gắn liền với anh ta.
Cô run run kể từng lời như rút từng khúc ruột với quá khứ cơ cực lẫn đau đớn tủi hổ. Tiền em vẫn trả hàng tháng cho anh ta, rồi phần tiền lời, anh ta yêu cầu đổi bằng tình, cay đắng lắm anh à. Mình nợ người ta mà không có gì để chi trả cho xong. Nên em như con nô lệ tình dục, anh ta mặc sức giày xéo thân em không thương tiếc.
Hộp khăn giấy Hân chặn nước mắt gần hết, chỉ còn vài lớp sau cùng. Sau em biết anh Tùng, em có nói em quá khứ tuổi thơ dữ dội chứ không đề cập đến tiền nợ và người kia. Em sợ anh ấy nghĩ em lợi dụng ảnh. Còn người kia thấy em được anh Tùng yêu thương nên hắn yêu cầu em phải cố moi tiền anh Tùng vì đàn bà nhan sắc một thời chứ không có một đời.
Em cũng nghĩ vậy, em muốn quen anh Tùng để trả nợ cho xong, chứ em chịu hết nổi hắn ta rồi. Nhưng rồi tình yêu của anh Tùng chân thành chứ không xảo trá, lợi dụng xác thịt đê hèn nên em yêu ảnh lúc nào không biết, em trở nên vô hại, mềm mại như một con mèo con trong vòng tay của ảnh.
Anh Tùng không cho em làm ở bar nữa nên nguồn tiền em trả cho hắn cũng không còn như trước nên hắn hành hạ khắp thân thể em, dày vò em cho thỏa dạ. Em đau không dám kêu ca. Hắn nói em mà không trả hết tiền cho hắn, hắn sẽ tung hình hình ảnh ân ái của em lên mạng và gửi cho anh Tùng. Em sợ lắm, em không biết phải làm sao? Em muốn bỏ trốn nhưng trốn đi đâu hả anh? Em không còn đường lui. Đôi lúc em muốn nói với anh Tùng nhưng em sợ ảnh không đón nhận em nữa, nát bét rồi, còn gì nữa đâu hả anh? Em yêu anh Tùng hơn cả bản thân em, đời em là ảnh cứu, ảnh cưu mang, cả đời đền đáp còn không thỏa. Em muốn gặp ảnh lần cuối rồi em sẽ đến một nơi thật xa, xa thật xa…
Cô ôm mặt khóc nức nở. Trường hợp như Hân không phải hiếm trong xã hội nhiễu nhương ngày nay. Ma cô hoành hành không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào. Cũng nghèo mà ra nhiều thảm cảnh.
– Anh hiểu em, cô gái. Tiền có thể làm ra được, nhưng tình yêu nếu mất đi thì khó tìm lại lắm và nhất là mạng người rất quý. Em đừng nghĩ quẩn. Anh có thể giúp em. An tâm.
Chàng thám tử Sài Gòn T&T bao năm cảm thấy bùi ngùi và cảm thương cho cô gái trẻ rơi vào mạng lưới ma cô. Huy cố hết sức để làm những gì lương tâm mình mách bảo.
– Thật ra anh là anh em bạn thân với Tùng, nó thương em lắm. Em đừng phụ nó là anh sẽ giúp em trả khoản nợ kia ngay ngày mai. Vui lên cô gái. Thôi thay đồ, trang điểm anh dẫn em vào thăm Tùng.
Cô vội vàng, quýnh quáng, nửa tỉnh nửa mơ, không biết có thật không? hay lại thêm ông ma cô khác nhưng cô không còn kiểm soát được mình nữa, cô làm theo quán tính, tìm đồ, chọn đồ tới lui, tay còn quệt quệt nước mắt…ngay khi đó, có tiếng gõ cửa…
Và đó chính là Tùng, anh đã đến, gật đầu chào Huy, anh lao nhanh vào ôm chặt lấy Hân, hôn tới tấp, không để em phản ứng: “Từ giờ trở đi, đừng dấu anh điều gì, anh cho em cả cuộc đời còn được, lẽ nào 500 triệu lại không… Mình kết hôn liền đi, anh sẽ lo cho em tất cả”.
Hân bàng hoàng không thốt lên lời, cô nước mắt rơi lã chã, quay sang nhìn Huy ngạc nhiên muốn hỏi sao Tùng biết trong khi cô vừa mới nói với Huy xong, còn Huy thì mỉm cười anh đưa 2 bàn tay khép vào nhau ý như muốn nói ôm nhau đi rồi hai đứa sẽ tốt đẹp.
Cuối cùng ta tìm lại được nhau
Huy lách nhẹ ra khỏi cửa và trở về văn phòng thám tử tư Sài Gòn, trả lại không gian cho đôi tình nhân sau khi trải qua phong ba bão tình tiền. Anh nhìn trời cười nhẹ, một vụ điều tra có hậu, trước khi đến gặp Hân thì anh có nói chuyện với Tùng, Tùng bảo bất kỳ điều gì xảy ra với Hân anh cũng đều yêu Hân hết, miễn là cô thật lòng nói ra và yêu anh chân thành là được.
Và có một sự thật mà Hân không biết đó là điện thoại của Huy đã được bật chế độ gọi cho Tùng trong suốt thời gian Huy trò chuyện với Hân. Tùng đã nghe và đã đến kịp lúc để ôm và yêu cô thật nhiều, bù đắp cho những tháng ngày xa xưa cơ cực của cả 2 người…
“Tên nhân vật và nội dung đã được thay đổi nhằm bảo mật tuyệt đối thông tin”
CÔNG TY THÁM TỬ SÀI GÒN T&T – DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ UY TÍN
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007
(Tên nhân vật và nội dung đã được thay đổi nhằm bảo mật tuyệt đối thông tin”
CÔNG TY THÁM TỬ SÀI GÒN T&T – DỊCH VỤ THÁM TỬ TƯ UY TÍN
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007