Đã 9h tối, tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên đều đều trong căn phòng ở tầng 14 của tòa nhà. Đưa mắt nhìn xung quanh, tôi thấy mọi người vẫn đang làm việc không ngơi tay, nét mặt không dấu nổi sự mệt mỏi. Đã gần một tuần rồi, cả phòng phải tăng ca đến tận khuya để kịp cho dự án mới của công ty. Ai cũng cặm cụi miệt mài, không ai nói với ai tiếng nào. Thỉnh thoảng đây đó vang lên tiếng trao đổi khe khẽ rồi im bặt, tiếng máy in chạy giấy sột soạt nghe rõ mồn một.
10h công việc vẫn được tiếp tục, lác đác vài người còn ở lại để hoàn thành nốt việc còn dở. Ai đã từng làm trong nghề truyền thông đều sẽ biết công việc này áp lực thời gian như thế nào. Tôi đưa mắt nhìn chị Loan – nhân viên lâu năm của công ty. Thông thường giờ này chị đã về rồi nhưng hôm nay lại cứ loay hoay tần ngần điều gì đấy. Lại gần, tôi thấy màn hình máy tính của chị là trang chủ và số điện thoại của công ty điều tra T&T 0932 802 802, 0974 007 007. Tôi buột miệng:
– Chị xong việc chưa sao chưa về ạ? Thế còn con chị sao? – Cả phòng ai đều biết chị Loan là người mẹ đơn thân.
– Hôm nay tăng ca, chị có dặn con bé đi học xong về nhà ăn cơm rồi hẵng đi học. Vậy mà giờ chị gọi cho nó mãi không được, gọi cho cô giáo thì lại bảo nó không đến lớp. Chị lo quá! Thôi cho chị xin phép về trước, việc chị cũng sắp xong rồi.
Tôi mới vừa gật đầu, chị đã vội vã cầm túi, tay quơ vội chiếc áo khoác, hớt hải ra khỏi cửa nhưng vẫn cầm điện thoại gọi liên tục: “A lô, trung tâm điều tra T&T phải không ạ?…” Nhìn dáng chị lúc ấy tôi thấy quen quen.
Tôi là An, 29 tuổi – trưởng phòng truyền thông của một công ty bất động sản. Nhìn tôi bây giờ sẽ chẳng ai nghĩ tôi đã phải trải qua những điều gì trong quá khứ.
*******************
Năm tôi 15 tuổi, gia đình tôi đã xảy ra biến cố vô cùng lớn. Bố mẹ tôi bất ngờ ly dị, tôi không hề biết gì. Họ thông báo tôi với vẻ mặt bình thản nhất có thể, chỉ mỗi tôi là bất ngờ. Hóa ra gần 2 năm nay, bố tôi vẫn thường xuyên đi công tác xa – đó là lý do ông đưa ra trong lúc hai người ly thân và hoàn tất thủ tục ly hôn. Tôi cảm giác mình như bị lừa dối. Bố mẹ trước mặt tôi vẫn tỏ ra thân mật, nhưng thực chất cái gia đình ấy đã tan vỡ từ lâu. Tôi nghe hàng xóm rì rầm rằng mẹ đã nhờ dịch vụ điều tra T&T để theo dõi bố và phát hiện ông ngoại tình. Đó cũng chính là lý do mẹ giành được quyền nuôi tôi.
Tâm lý bồng bột của một đứa trẻ mới lớn, tôi nghe theo lời bạn bè và nghĩ rằng mẹ mới là người đã gây ra lỗi để bố buộc phải đi ngoại tình. Đi ngang nhà hàng xóm, họ vẫn cứ lén nhìn tôi rầm rì “tưởng gì, ông ăn nem thì bà ăn chả thôi”. Nghe nhiều, tôi lại dần có ác cảm với mẹ mình.
Dịch vụ điều tra T&T đưa ra bằng chứng bố tôi ngoại tình, hạnh phúc gia đình tan vỡ đã ảnh hưởng đến tôi thấy rõ. Từ một học trò luôn có thành tích xuất sắc của trường, kết quả học tập của tôi tụt dốc thảm bại. Các con điểm A dần được thay thế bởi B, C thậm chí là D –con chữ mà trước giờ tôi vẫn không nghĩ sẽ xuất hiện trong học bạ của mình. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn là về nhà mẹ chẳng đả động gì đến kết quả học tập của tôi. Dù tôi biết thừa cô giáo đã thông báo đến từng phụ huynh. Có lẽ mẹ cũng chẳng còn quan tâm nữa rồi. Cũng đúng thôi, mẹ của tôi bây giờ chẳng giống ngày xưa nữa. Tôi thấy mẹ cứ đi từ sáng đến tận chiều tối mới về. Thời gian mẹ dành cho tôi còn không có lấy đâu ra thời gian quan tâm bảng điểm.
Lâu dần, tôi thấy chuyện điểm thấp hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi bắt đầu tìm thấy niềm vui ở những nơi khác. Sau giờ học tôi ca là hết quán này đến phố kia với bạn bè, chỉ cần đúng giờ tan lớp học thêm, tôi sẽ về nhà đóng vai một đứa con ngoãn ngoãn là được. Mẹ tôi làm gì có thời gian mà kiểm tra mấy chuyện đó. Thời gian trên lớp dần tỷ lệ nghịch với thời gian tôi ở ngoài đường. Bạn bè mà tôi quen biết vì thế cũng nhiều hơn. Tôi thấy được là chính mình khi ở bên bạn bè mới, họ không biết gì về tôi cũng chẳng biết gì về bố tôi ngoại tình và mẹ tôi phải nhờ công ty điều tra T&T… Mọi điều ấy tôi không muốn ai biết, nếu chôn vùi được thì cứ chôn. Bố mẹ đã không còn quan trọng tôi nữa thì việc gì tôi phải nghĩ nhiều cho đau đầu.
Không hiểu từ đâu mà bạn tôi luôn có rất nhiều tiền để đi đến những chỗ vui chơi náo nhiệt nhất thành phố này. Họ khai hóa cho tôi đủ thứ thú vị trên cuộc đời này, từ thuốc lá tới shisha… Tại sao trước giờ tôi lại không biết đến mà phải cắm đầu học từ sáng đến tối theo lời bố mẹ nhỉ? Hóa ra bạn bè còn tốt hơn bố mẹ, họ chỉ muốn tôi vui vẻ thoải mái còn bố mẹ chỉ muốn tôi phải chịu áp lực thi cử, bài vở, thành tích…toàn những thứ mệt não.
******************
Từ phòng vệ sinh, tôi nghe tiếng xì xào của hai người bên ngoài:
– Chị Loan hôm nay lại không đi làm à?
– Ừ, nghe bảo con gái bỏ nhà đi bụi rồi dính líu tới xì ke ma túy gì đấy. Bà Loan đến khổ với nó, 5 lần 7 lượt rồi còn gì.
– Tội nghiệp, đã một mình nuôi con vất vả thì chớ. Mà nghe nói chị ấy còn nhờ trung tâm điều tra T&T để theo dõi con bé nữa cơ…
Tiếng hai nhân viên nhỏ dần, có lẽ họ đã ra khỏi phòng. Tôi mở cửa bước ra, mở vòi nước, không nén được tiếng thở dài. “Tin tin” – tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình, là tin nhắn của chị Loan xin nghỉ phép đột xuất vì việc gia đình. Tôi chợt nhận ra tại sao tôi thấy dáng chị tối hôm ấy rất quen rồi, hình ảnh của mẹ 14 năm về trước, giống hệt chị bây giờ.
Một hôm, đang ngồi trên lớp học, tôi nhận được tin nhắn của bạn là đến quán Bar cuối đường X có trò vui. Tôi cũng đang chán tiết Văn hôm nay, tại sao lại có môn học như ru ngủ thế này nhỉ? Chuông vừa reo hết tiết, cô còn mải ký sổ đầu bài tôi đã ôm cặp lỉnh ra khỏi lớp chạy thẳng về phía cổng sau, bật rào rồi kêu đại một chiếc xe ôm bên đường đến chỗ hẹn. Đến nơi, bảo vệ không cho tôi vào cổng do chưa đủ tuổi, bực mình tôi gọi bạn ra, vài ba tiếng qua lại bảo vệ cũng cho tôi vào không quên kèm ánh nhìn dò xét vào bộ đồng phục mà tôi đang mặc.
– Ai bảo mày mặc đồng phục làm gì, rách việc.
– Nghe nói có trò vui gì mà, cho tao coi đi – Tôi giả lơ.
Nó kéo tay tôi đến một chiếc bàn trong góc. Xung quanh bàn có rất nhiều người, vài người tôi quen rồi nhưng đa số thì hoàn toàn mới gặp lần đầu. Không sao, chưa quen rồi làm quen là thành bạn, khái niệm bạn của tôi lúc này đơn giản lắm. Bạn càng nhiều càng tốt, chẳng việc gì phải kiêng dè ai cả. Vài tên trong đấy, nhìn đồng phục tôi đang mặc tỏ vẻ khoái chí:
– Trường quốc tế cơ à, coi bộ ngon lành à nhen.
Kèm theo đấy là tiếng cười cợt nhả, tôi đã quá quen với kiểu chọc ghẹo này, chẳng lấy gì làm lạ.
– Mấy em này cũng đáo để lắm. Hôm trước tao có quen một em bên trường này, sắp cho em nó vào tròng thì bị bố mẹ nó phát hiện ra nhờ công ty điều tra T&T. Dịch vụ điều tra T&T đấy anh em cũng nên đề phòng. – Một tên khác nói chen vào.
Cả bàn lại tiếp tục bàn chuyện sôi nổi, quên mất câu chuyện đang dò xét tôi như thế nào. Nhạc vũ trường ngày càng to, các cô gái sexy lắc lư theo điệu nhạc, phía bàn bên kia khói shisha nghi ngút, đây đó tiếng cười ngây ngô nhờ bóng. Tôi vẫn chưa quen với không khí này, nhạc giật mạnh, đèn quay cuồng, tôi thấy hơi hoa mắt phải vịn tay bạn.
– Mày sao đấy An? Ăn kẹo the cho tỉnh này.
Nói rồi nó đưa tôi viên kẹo nhỏ màu trắng. Chẳng ngần ngừ, tôi bỏ luôn vào miệng. Một hồi sau, tôi bắt đầu thấy đầu óc lâng lâng. Chợt có tiếng ai đó la lên:
– Công an đến, công an đến, chạy đi.
Tôi chỉ nhớ được đến đó, đến khi tỉnh táo lại trong đồn công an tôi mới biết mình bị bắt vì sử dụng thuốc lắc. Trung tâm điều tra T&T đã theo dõi và báo công an theo yêu cầu của khách hàng, tôi không hề liên quan đến chuyện tàng trữ hay chủ ý sử dụng mà chỉ bị bạn bè dụ dỗ vì thế được người thân đến bảo lãnh.
Chờ mẹ đến mà lòng tôi như lửa đốt, tự nhiên tôi thấy sợ. Tôi sợ mẹ phát hiện tôi nói dối mẹ bao lâu nay. Tôi càng sợ mẹ sẽ không tin tưởng tôi nữa mà bỏ tôi đi.Xa xa, tôi thấy dáng mẹ kia rồi, một tay cầm túi xách, một tay cầm điện thoại. Chiếc áo khoác xám bạc không kịp mặc nằm vắt vẻo trên cánh tay của mẹ.
Từ đồn về đến nhà, tôi không dám nhìn vào mắt mẹ. Tôi biết nước mắt mẹ đang lăn dài cho dù mẹ đang cố kiềm nén rất nhiều. Đến nhà, mẹ chẳng nói chẳng rằng mở cửa vào phòng không quay lại nhìn tôi lấy một lần. Tôi đứng sững nhìn mẹ mà lồng ngực tưởng chừng như nghẹt thở. Hóa ra trước giờ mẹ vẫn quan tâm, yêu thương tôi mà tôi không nhận ra. Mỗi bữa cơm đều có những món ăn tôi thích nhất, mẹ vẫn phải chi trả tiền học phí đắt đỏ cho tôi, mua sắm quần áo mới cho tôi mà tôi không hề suy nghĩ số tiền đó đâu ra.
Trước giờ bố vẫn là trụ cột gia đình, thiếu bố mẹ phải đóng cả 2 vai nhưng không bao giờ than vãn hay mệt mỏi. Để rồi bây giờ, mọi cảm xúc dồn nén đều bùng nổ. Tôi nghe tiếng mẹ khóc trong phòng, không phải tiếng khóc òa mà là âm thanh từng tiếng nấc bậc lên, thoát ra từ đôi môi đang mím chặt. Tôi đang làm gì thế này? Ngày bố theo tình nhân, mẹ ôm tôi không một giọt nước mắt. Vậy mà tại sao tôi lại làm cho mẹ tổn thương đến vậy?
Hơn ai hết là con gái, sau này tôi cũng làm mẹ. Tôi không muốn con mình phạm phải sai lầm như tôi. Rằng tới lúc khó khăn nhất, tôi mới biết bên mình không phải bạn bè hay ai khác mà là gia đình, là mẹ mà thôi.
Tên nhân vật và nội dung đã được thay đổi nhằm bảo mật tuyệt đối thông tin cho khách hàng.
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007