10h tối tại Troyes
Tôi mới vừa tan ca làm thêm buổi tối. Người mệt nhoài sau một ngày quần quật từ trường sang nhà hàng. Người đầy mùi mồ hôi hòa lẫn mùi bánh ngọt, khiến tôi chỉ muốn buồn nôn. Thứ mùi mằn mặn lại đi lẫn lộn với hương ngọt lịm, thật khiến con người ta khó chịu. Khó chịu như cái cách mà tôi đang đấu tranh giữa con tim và lý trí.
*****
Tôi gặp em ngay thời điểm khi bố mẹ tôi chuẩn bị đưa nhau ra tòa. Tính cách của một thằng con trai mới lớn khiến tôi tự ái và căm phẫn với những người sinh ra mình. Họ chỉ biết dành thời gian cho công việc, đối tác. Bố mẹ tuyệt nhiên chẳng quan tâm đến đứa con duy nhất của mình. Trong căn nhà rộng lớn đó, thời gian tôi gặp vú nuôi còn nhiều hơn gặp bố mẹ ruột của mình. Đến tiền tiêu vặt hàng tháng, họ còn chẳng trực tiếp đưa cho tôi mà phải thông qua ngân hàng.
Đùng một cái, bố mẹ tôi ly hôn. Họ đưa nhau ra tòa vì kết quả điều tra ngoại tình của Dịch vụ điều tra thám tử T&T. Tôi vốn chẳng còn niềm tin vào tình yêu giữa bố mẹ, tuy nhiên tôi lại không biết phải đối diện thế nào với chính bạn bè của mình. Ngay lập tức, tôi nghĩ mình phải đi đâu đó, đi càng xa nơi này càng tốt có khi lại là ý hay.
Kiểm tra số tiền trong thẻ, tôi định bụng không thể đi quá xa nhưng nếu trong khu vực thì ổn. Trong lúc bố mẹ vẫn còn cãi nhau về phân chia tài sản dựa vào kết quả của thám tử tôi đã đáp chuyến bay xuống Chiang Mai, vỏn vẹn một dòng tin nhắn với vú nuôi: “Con đi rồi sẽ về”.
Tôi chưa đi Chiang Mai, cũng chưa hề có ý định đi bao giờ, chỉ là cái tên đó trên poster ở trạm xe của thành phố ngay lúc tôi đang tìm nơi để trốn. Thế là tôi có mặt ở đây. Và định mệnh cho tôi gặp em.
Em là cô gái mảnh người, tóc tém cá tính, làn da nâu giòn khỏe khoắn khác hẳn với đám nữ sinh yểu điệu trường tôi. Nhưng điểm khiến em thu hút nhất chính là nụ cười rạng rỡ, tôi chưa từng thấy ai cười tươi như vậy. Em đi ngang qua, vẫn nụ cười đấy, tôi buộc miệng:
– Hey Vietnamese girl?
Bất giác, em quay lại nhìn tôi. Nhíu mày thoáng chốc, rồi lại nhoẻn miệng cười.Tôi biết mình đã đúng. Nụ cười mà chỉ cần nhìn vào, tôi biết chắc đó là nụ cười Việt Nam, chẳng thể nhầm lẫn đi đâu được. Tôi đã quen em như thế đấy.
Đến sau này em vẫn không thôi thắc mắc, tại sao giữa bãi biển hàng trăm người, tôi vẫn có thể nhìn ra em là con gái Việt Nam trong khi chúng tôi chẳng quen biết gì trước. Tôi chỉ nhún vai, đến bản thân tôi còn thắc mắc thì làm sao trả lời cho em được. Chẳng gì có thể giải thích phù hợp hơn 2 chữ “định mệnh”.
Những ngày ở Chiang Mai thực sự là khoảng thời gian tôi sẽ chẳng thể nào quên được. Tôi đến đây khi cảm xúc nguội lạnh, đầu óc nguội lạnh và rồi em như một cơn gió nhiệt đới khiến tôi như bừng tỉnh. Tôi chẳng còn quan tâm về bố mẹ ly dị, hay trung tâm điều tra. Tôi chỉ nghĩ đến em
Những ngày gặp em ở Thái Lan như đã thay đổi con người tôi, cả về suy nghĩ lẫn thái độ sống. Tôi trở về Việt Nam, vì cuối cùng bố mẹ cũng đã xong thủ tục với ly hôn và các luật sư, họ sẽ chính thức không còn ở chung một nhà nữa. Căn nhà của gia đình, bố mẹ để lại cho tôi ở một mình vì họ biết giờ có hỏi tôi ở với bố hay với mẹ cũng bằng thừa bởi tôi đã hơn 18 tuổi vả lại chắc gì bố mẹ muốn vướng bận bởi tôi. Tôi cũng không buồn quan tâm mấy. Chuyện gia đình này cũng không phải mới mẻ gì, từ khi quen em tôi thấy mình chấp nhận mọi việc một cách dễ dàng hơn.
Tôi ở Hà Nội trong khi em lại ở TP. HCM. Yêu xa khiến tôi nhớ em nhiều hơn tôi tưởng. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc qua video cho nhau, thỉnh thoảng tôi lại bay vào thăm em cho thỏa nỗi nhớ. Chúng bạn vẫn hay trêu, yêu xa thế mày không sợ bị cắm sừng à, còn cho tôi số điện thoại để liên hệ dịch vụ điều tra T&T theo dõi bạn gái. Tôi chẳng ngần ngại mà trả lời dĩ nhiên là không? Bởi đơn giản tôi tin em, tin vào nụ cười và ánh mắt em dành cho tôi.
Thấm thoát 2 năm trôi qua, tình yêu của hai đứa vẫn thế. Tôi vẫn tin em mà không cần nhờ đến trung tâm thám tử T&T. Nhưng bao người trẻ, chúng tôi yêu nhau có cả niềm vui và giận hờn nhưng sau cùng mọi thứ vẫn bình yên khi ở bên cạnh nhau. Khoảng một tháng nữa, tôi sẽ sang Pháp để hoàn thành năm cuối đại học. Đây là chương trình đào tạo do trường tôi cùng một đại học ở thành Troyes kết hợp.
Cả tôi và em đều đã có sự chuẩn bị cho điều này. Điều mà cả tôi và em sợ không chỉ là khoảng cách mà là thời gian. 2 đất nước với 2 múi giờ trái ngược nhau sẽ rất khó để tôi có thể nhìn thấy em mỗi ngày. Hơn nữa, chúng tôi đã quen yêu xa nhưng khoảng cách ấy chỉ mới là dải chữ S trên bản đồ còn bây giờ là gần nửa bán cầu.
Ngày tiễn tôi ra sân bay, tôi đã thấy mắt em ướt nhòe. Cô bé của tôi trước giờ không biết buồn là gì, em luôn giấu những giọt nước mắt để cho tôi chỉ thấy em cười và đó là cách mà em mạnh mẽ đối đầu với mọi chuyện trong cuộc sống. Thế mà hôm nay cô bé ấy lại khóc trước mặt tôi, ôm em vào lòng, hít hà mái tóc ngắn quen thuộc.
– Anh đi rồi sẽ về, ngoan đừng khóc.
Em chẳng nói gì, mặt vẫn cúi gằm, 2 tay bấu chặt lấy áo tôi.
Nhìn em lúc đó, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu tôi. Hay thôi không đi nữa, nhìn em buồn tôi không đành. Nhưng sao được, đây là tương lai của tôi, cũng là tương lai của hai đứa. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện thì đây có là gì.
Chuyến bay của tôi sắp đóng quầy làm thủ tục, chẳng thể chần chừ thêm được nữa. Tôi chỉ kịp lau vội nước mắt của em:
– Nhớ đợi anh về.
Em vẫn cứ đứng đó, chờ tôi khuất hẳn sau hàng người đông đúc.
Suốt chuyến bay của mình tôi chẳng thể nào chợp mắt vì nhớ ánh mắt của em lúc chia tay. Những ngày đầu tiên ở Pháp, tôi nhớ em đến nao lòng. Tôi vẫn chưa thể hòa nhập với cuộc sống mới, không phải vì bạn bè hay môi trường mà vì đơn giản ở đây không có người tôi thương.
Em và tôi vẫn gọi cho nhau qua video call. Thời gian đầu, việc học của tôi chưa quá bận rộn, tần suất hai đứa gọi cho nhau nhiều đến nỗi bạn bè hỏi sao lúc nào cũng chỉ thấy tôi cầm điện thoại cười nói một mình. Tôi cũng chỉ cười trừ cho qua. Tụi nó làm sao hiểu được cảm giác của những đứa yêu xa như tôi và em.
Nhưng rồi một thời gian sau, những cuộc gọi thưa dần. Ở Việt Nam, em đã tìm được một công việc ổn định, thường xuyên phải di chuyển do đó không còn nhiều thời gian rãnh rỗi như trước đây. Tôi thì bù đầu bù cổ với những bài luận, nghiên cứu. Chúng tôi không còn nhiều thời gian cho nhau nhưng đều đặn mỗi tuần sẽ gọi cho nhau 2-3 lần. Tôi cho rằng đó là tình yêu của người trưởng thành. Không cần dành quá nhiều thời gian nhưng vẫn quan tâm nhau một cách chân thành.
Cùng phòng của tôi là một anh bạn người Trung Quốc, anh ta cũng đã có người yêu tại quê nhà. Nhưng khác với tôi, anh ta hoàn toàn không tin tưởng bạn gái mình và phải nhờ thám tử theo dõi. Tôi lại nhớ đến có lần bạn gợi ý công ty thám tử tư T&T, bất giác tôi mỉm cười. Tình yêu mà toàn nghi ngờ thế thì yêu để làm gì nữa?
Bẵng đi một thời gian, tôi thấy bạn cùng phòng của mình đêm nào cũng thức khuya, trằn trọc. Hỏi ra thì mới biết là do chia tay bạn gái. Thám tử điều tra ra cô ả ở nhà, cặp bồ hết anh này đến anh khác. Trong khi hằng tháng, bạn tôi đều đặn gửi tiền về cho cô ta đi hẹn hò mà lại không hề hay biết. Chợt anh ta quay sang tôi:
– Tao nghĩ mày cũng nên tìm một công ty thám tử đi. Không hẳn là nghi ngờ nhưng để mày củng cố niềm tin. Đừng đợi đến lúc mọc sừng rồi mới thấy đau.
Tôi chậc lưỡi cho qua. Tối đó nghĩ lại thấy bạn nói cũng có lý, tôi lục tung internet tìm cách liên lạc với dịch vụ điều tra T&T. Công ty này khá nổi tiếng và uy tín tại Việt Nam. Tôi đánh liều gọi theo số hotline trên mạng 0932 802 802, thầm nghĩ bây giờ ở Việt Nam chắc cũng khoảng gần giờ trưa. Đầu dây bên kia nhấc máy:
– Công ty điều tra T&T xin nghe ạ…
Sau khi nhờ các thám tử điều tra, tôi không quá hồi hộp khi chờ đợi kết quả. Vì đơn giản tôi nghĩ đây chỉ là phép thử cho tình yêu của tôi và em. Và để tôi chứng minh cho bạn tôi biết, không phải con gái nào cũng tệ như bạn gái của nó.
Thế mà đến lúc nhận kết quả từ dịch vụ điều tra T&T, tôi thật sự bất ngờ. Bởi ngoài tôi, em rất hay liên hệ một người đàn ông khác. Vô tình thế nào anh ta lại là con trai của giám đốc công ty em. Bạn tôi phá ra cười:
– Mày thấy chưa, chẳng có đứa con gái nào tốt lành hết.
Tôi vẫn không tin được là em có thể lừa dối tôi. Những lúc em gọi cho tôi mọi chuyện vẫn như thế, không có gì thay đổi. Và để xác minh lại mọi chuyện. Tôi quyết định về Việt Nam một cách bất ngờ.
Tôi đáp chuyến bay từ Pháp về Việt Nam đúng 15h chiều. Tôi không về Hà Nội mà bay thẳng vào TP.HCM vì em đang ở đây. Thời tiết miền Nam đang ở đỉnh điểm của nắng nóng. Tiếng xe, tiếng người của thành phố này khiến ai cũng cảm thấy ngột ngạt. Ngoài đường nóng như lửa đốt, nhưng vẫn không thể nóng hơn lòng tôi. Mọi câu hỏi, thắc mắc của tôi chỉ chực chờ được giải đáp ngay lúc này.
Theo công ty thám tử, điều tra T&T thì em đang làm việc tại một công ty du lịch ở quận 5. Tôi không hề báo với em là tôi đã về, một phần để tận mắt nhìn thấy cuộc sống của em dạo này nhưng cũng vì muốn biết mọi thứ mà em vẫn đang giấu tôi bấy lâu nay. Địa chỉ nơi ở của em, tôi vẫn còn nhớ. Em cũng không hề kể cho tôi rằng em đã đổi chỗ. Vậy mà khi tôi tìm đến, căn phòng đóng cửa lặng như tờ. Hỏi ra mới biết, em đã dọn đi lâu rồi, cô chủ nhà bảo nghe đâu em dọn đến ở chung với chồng sắp cưới. Bất ngờ, bối rối lẫn bàng hoàng, tôi lập tức liên hệ dịch vụ điều tra T&T theo số điện thoại 0974. 007. 007 với hy vọng có thể tìm được địa chỉ mới của em.
Ngay ngày hôm sau, tôi đã có được địa chỉ mới của em. Một ngôi nhà to và khang trang. Tôi đến bấm chuông, mở cửa cho tôi không ai khác chính là em. Em nhìn tôi sững sờ, tôi đưa hai tay ôm em như một thói quen. Em lùi lại một bước, tôi như khựng lại. Có tiếng nhói lên trong lòng. Em mỉm cười, vẫn nụ cười ấy nhưng mơ hồ xa lạ:
– Anh về khi nào, sao không nói em biết. Thôi anh vào nhà đi.
Tôi bước vào trong, bắt đầu nhận ra khoảng cách giữa hai đứa. Em mời tôi ngồi xuống đối diện như một vị khách đến nhà chứ không phải người yêu. Chưa để tôi phải hỏi, em đã mở lời:
– Chắc anh bất ngờ lắm khi thấy em đổi chỗ ở. Thấy anh về thế này em cũng bối rối quá. Sao anh không báo trước để em ra đón anh…
Tiếng em lạc dần trong tai tôi. Mọi tâm trí của tôi bây giờ chỉ đổ dồn vào chiếc nhẫn mà em đang đeo ngón áp út. Ngón tay mà đêm nào tôi cũng mơ sẽ có ngày tự tay mình đeo lên chiếc nhẫn minh chứng cho tình yêu. Em bất giác nhìn theo ánh mắt của tôi, rồi theo phản xạ, thu tay lại để trên đùi.
– Em, em…
Không chờ em nói nữa, tôi quay lưng bỏ đi. Không phải vì tôi không muốn nghe mà là không muốn em thấy gương mặt khổ sở của tôi lúc này.
Trời đổ mưa, tôi vẫn lang thang vô định giữa thành phố. Trong đầu tôi rỗng tuếch, tim tôi như buốt lạnh.Y hệt cái cảm giác lúc tôi gặp em lần đầu tiên, khi bố mẹ ly hôn. Chợt tôi nghe tên mình đâu đó vang lên, là em. Em chạy đến ôm tôi vào lòng rồi òa khóc.
– Em xin lỗi. Là em sai, em sai…
Tối hôm đó, dưới trời mưa. Em đã khóc thật nhiều, vừa khóc vừa nói. Tôi chỉ biết lặng người theo câu chuyện của em. Tôi sang Pháp được nửa năm thì gia đình em gặp chuyện, bố em gây ra tai nạn phải bồi thường số tiền lớn và bị thương nghiêm trọng. Mẹ em vì quá lo lắng, chạy vạy mượn tiền lo cho chồng mà đuối sức ngã bệnh. Gánh nặng đè hết lên đôi vai nhỏ bé của em. Nhưng em không muốn tôi lo lắng, càng không muốn vì em mà tôi ảnh hưởng đến học tập.
Trong lúc túng quẫn, một người bạn quen biết đã đứng ra giúp đỡ em. Anh ta yêu em, em vì mối nợ ân tình, không thể từ chối. Em định sẽ mở lời với tôi, nhưng vẫn chưa biết nên nói làm sao cho phải thì bất ngờ tôi lại trở về. Em nói rằng, điều may mắn nhất trong cuộc đời là gặp tôi nhưng điều nuối tiếc nhất là không cùng tôi đi đến cuối con đường.
Tôi không biết lý do là em sai khi giấu tôi mọi chuyện hay tôi sai khi quá vô tâm để em phải chịu đựng một mình. Cũng có khi ông trời cho tôi và em có duyên mà lại không phận. Gặp được nhau đã là định mệnh nhưng có trọn đời hay không lại là do duyên số. Lỗi chẳng phải của tôi, em hay của người thứ ba mà lỗi là của định mệnh đã đem tình yêu của chúng tôi ra làm trò đùa.
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007