Sinh thành và nuôi nấn một đứa con nên người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Tôi và chồng vốn là những người kinh doanh nên gia đình rất khá giả, chỉ có điều tổ ấm của chúng tôi chưa trọn vẹn thì thiếu đi tiếng cười của con trẻ. Chồng tôi bị tinh trùng yếu nên khả năng có con là rất thấp. Tôi và chồng đã phải chạy chữa nhiều nơi để mong có được một mụn con, nhưng đã 10 năm trôi qua, vợ chồng tôi vẫn héo hon mòn mỏi chờ đợi một phép màu sẽ xảy ra.
Vì chuyện này mà tôi rất buồn, mỗi lần như thế tôi lại lên chùa khấn vái. Rồi như nghe được lời cần khấn của tôi, sau 12 năm trời ròng rã, tôi đã có thai. Khỏi phải nói tôi và gia đình nội ngoại hai bên vui như thế nào. Tôi nghỉ việc, ở nhà nghỉ dưỡng, chăm bẵm, nâng niu thai nhi trong bụng từng chút một. Rồi sau đó, con trai tôi đã ra đời khỏe mạnh. Lần đầu bế con trên tay, tôi khóc, chồng tôi khóc. Cả nhà ba người chúng tôi đều cùng nhau khóc. Cuối cùng tôi cũng đã được làm mẹ. Nhưng “làm mẹ” không phải là chuyện dễ dàng.
Vì là con cầu con khẩn nên con trai tôi rất được nuông chiều. Ngày từ khi còn bé, tôi luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho con mà quên đi rằng, nếu tôi bảo bọc con quá nhiều, thằng bé sẽ khó trưởng thành và dễ bị cuốn vào cạm bậy của xã hội. Những lo lắng đầu tiên xuất hiện trong tôi là vào năm con trai tôi 18 tuổi.
Năm ấy, thằng bé bỏ bê việc học và thường xuyên đàn đúm, ăn chơi với những đứa bạn không ra gì. Tôi thương con, khuyên hết nước hết cái mà nó vẫn không chịu nghe lời. Chồng tôi cũng vì chuyện này mà muộn phiền trong lòng rồi thêm áp lực công việc mà đổ bệnh. Tôi biết nếu cứ để thằng bé tiếp tục sống như thế, sẽ có ngày nó tự tay hủy hoại chính tương lai của mình. Nhưng tôi vẫn chưa biết làm gì để giúp con mình nhận ra cái sai của nó rồi thay đổi.
Khoảng 6 tháng sau, khi tôi vẫn chưa biết khuyên nhủ con trai mình như thế nào thì tôi thấy thằng bé có những biểu hiện rất lạ. Nó ốm đi hẳn, lúc nào cũng xin tiền, thậm chí còn lấy trộm tiền của tôi. Nhiều lúc khi ở nhà, tôi thấy thằng bé cứ ngáp lên ngáp xuống nhưng không chịu ở nhà ngủ mà lại đi ra ngoài. Linh tính của một người mẹ mách bảo tôi, chắc chắn có chuyện không lành đang diễn ra.
Tôi lo lắng, thật sự lo lắng. Tôi sợ rằng con trai mình sẽ dính vào hút chít ma túy thì coi như cả đời này của nó khó mà có thể sống đàng hoàng tử tế được. Tôi thức trắng mấy đêm liền để suy nghĩ. Bây giờ chỉ còn cách là thuê thám tử tư để điều tra xem con tôi đang giao du với những ai và liệu thằng bé đã bị nghiện hay chưa. Nghĩ đến đấy, tôi nhấc máy gọi vào số 0974 007 007 của văn phòng thám tử T&T và yêu cầu được giúp đỡ. Nhận được điện thoại của tôi, T&T đã nhanh chóng sắp xếp một buổi gặp mặt để lắng nghe tôi chia sẻ và ngay sau đó, những thám tử chuyên nghiệp nhất đã được cử đi để theo dõi con trai tôi…
Tôi trở về nhà mà lòng nặng trĩu. Mặc dù đã nhờ các thám tử T&T theo dõi nhưng tôi vẫn không yên tâm. Tôi sợ, sợ nếu con trai mình thật sự bị nghiện, tôi phải đối mặt như thế nào với việc này? Tôi hoang mang suy nghĩ nhưng sau đó trấn tĩnh bản thân ngay. Tôi là một người mẹ, tôi không được phép sợ hãi, bằng mọi giá tôi phải bảo vệ đứa con của mình. Khó khăn lắm tôi mới sinh được một mụn con, tôi phải nuôi dạy nó thành người chứ không thể gục ngã để con mình trở thành một kẻ thất bại được. Nghĩ tới đó, tôi tự vực mình dậy, tôi sẽ đợi thông tin từ các thám tử và tìm cách cứu con của mình.
Tôi không nói cho ai, kể cả chồng mình về việc thuê dịch vụ thám tử tư sài gòn T&T theo dõi con. Tôi muốn biết chắc chắn mọi chuyện rồi mới nói, chứ nếu bây giờ nói ra, tôi sợ chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, thằng bé vẫn ra ngoài chơi bời nhưng tuyệt nhiên không đụng đến ma túy hay bất cứ thứ gì giống vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì con tôi cũng chưa đến mức ngu dại, tự giết chết tương lai của mình. Tôi gọi cho trung tâm thám tử T&T và tạm ngừng theo dõi con trai. Lần này tôi đã có một kế hoạch để giáo dục con.
Tôicanh lúc thằng bé về nhà ngủ thì khóa trái của lại và cấm không cho ra ngoài. Lúc đầu thằng bé khóc lóc van xin, sau đó lại gào thét chửi bới. Tôi đau lòng rớt nước mắt nhưng lần này tôi quyết không mềm lòng. Ông bà ta đã có câu “mềm nắn rắn buông”, trước giờ tôi đã quá yêu thương chiều chuộng thằng bé để đến bây giờ nó không biết phân biệt phải trái nữa rồi. Lần này, tôi nhất định phải cứng rắn để rèn dũa lại con.
Hơn một tuần trôi qua, việc giam giữ thằng bé xem ra cũng có tác dụng. Nó trở nên ngoan ngoãn và hứa sẽ không đàn đúm ăn chơi với bạn bè nữa. Tôi suy nghĩ rất kỹ rồi quyết định thả con ra với diều kiện, không chu cấp bất cứ khoản nào cho nó nữa. Không có tiền, thằng bé sẽ không chơi bời lêu lỏng được, nhưng đây lại là một quyết định sai lầm, cực kỳ sai lầm của tôi.
Vừa được trả tự do hai hôm, thằng bé lại chứng nào tật nấy, nhưng lần này nó bỏ trốn luôn, không về nữa. Tôi nóng ruột tìm con khắp nơi nhưng không gặp. Tôi sợ thằng bé sẽ sa ngã, sợ nó sẽ hủy hoại cuộc sời mình bằng những sai lầm oan nghiệt. Tôi bất lực quay về gọi vào số 0974 007 007 của văn phòng thám tử T&T, tôi nhờ các thám tử tìm thằng bé, tìm được càng sớm càng tốt.
Cũng may cho tôi là các thám tử tư T&T rất nhiệt tình, lại một lần nữa gấp rút tìm kiếm con trai cho tôi và theo dõi nó. Mất 2 ngày, tôi đã có được tung tích của con mình. Thằng bétheo đám phá phách, ăn chơi đi khắp nơi trộm cướp. Tôi bàng hoàng khi nhận được tin báo của các thám tử. Con tôi, đứa con mà tôi đã dành hết mọi dự yêu thương để nuôi nấng nó nên người giờ đây đang làm kẻ cướp, ăn trộm, ăn cắp của người ta. Tôi lập tức bảo chồng đi đưa con về, bằng mọi giá, tôi phải đứa con về trước khi nó lạc lối, đi theo con đường tôi lỗi của quỷ dữ…
Nhờ có thông tin do các thám tử T&T cung cấp mà tôi với chồng mình nhanh chóng tìm được nơi thằng bé tụ tập. Lần này chồng tôi thuê hẳn một đội vệ sỹ đi theo và lôi thằng bé về cho bằng được. Sau khi về nhà, chồng tôi đánh thằng bé một trận thừa sống thiếu chết. Tôi biết, chồng tôi cũng vì thương con quá mà giận. Đánh thằng bé đau một thì lòng người làm cha, làm mẹ đau gấp trăm lần. Tôi lại nhốt thằng bé trong phòng, định bụng cả nhà sẽ dọn đến một nơi khác sinh sống, giúp thằng bé tránh xa đám bạn xấu đi. Nhưng tôi không ngờ, tối đó nó lại bỏ trốn. Không biết bằng cách nào nhưng nó bỏ trốn trong đêm, sáng hôm sau tôi lại tá hỏa gọi cho dịch vụ thám tử T&T và nhờ trợ giúp. Tôi sẽ cho thằng bé vào trại cải tạo ngay khi bắt được, tôi hết cách rồi, thật sự là hết cách với đứa con của mình rồi.
Các thám tử sài gòn T&T nhanh chóng giúp tôi xác định vị trí và theo dõi con trai mình. Lần này thằng bé tụ tập trong một khu xóm ổ chuột, nhà cửa tồi tàn và xung quanh toàn con nghiện. Tôi lo lắng tột độ, nếu bây giờ con tôi ở đây, thằng bé rất có thể đã dính vào ma túy. Tôi và chồng lại vội vàng lên đường tìm con.
Phải mất hơn 2 tiếng đồng hồ lái xe, tôi mới đến được nơi thằng bé ở. Chồng tôi cũng tinh ý nên đã nhờ nhiều người có máu mặt trong giang hồ đi theo khi vào đây, phòng trừ có chuyện không may xảy ra. Tôi lần tìm từng ngóc ngách để tìm con mình và cả đời tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc khi thấy thằng bé. Nó đang phê thuốc, trên tay vẫn còn kim tim, nó không nhận ra tôi, cư thế chìm vào thế giới ma mị của mình.
Tôi hét lên, nhào tới ôm thằng bé thì bị nó hất té ngã nhào, lần đầu tiên tôi thấy thằng bé giận dữ như vậy, nó vụt chạy đi. Tôi và mọi người đuổi theo, bắt thằng bé lạinhưng nó chống cự rất quyết liệt rồi vùng ra được, luồng lách qua các con hẻm ngoằn ngoèo rồi biến mất. Tôi khụy xuống ngay tại chỗ, bất lực.
Sau đó, các thám tử T&T vẫn âm thầm giúp tôi theo dõi thằng bé nhưng lần này tôi không đến bắt nó về nữa mà ở nhà giả ốm. Tôi muốn xem, đứa con mình rứt ruột sinh có thương mình không, tôi muốn đánh vào tâm lý thằng bé để nó tự động quay về. Từng giờ, từng phút trôi qua, mỗi khi nhận được tin con trai mình đi cướp giật và hút chích, tôi đau đơn tột cùng. Nhưng tôi không còn cách nào khác là phải đợi, tôi loan tin mình ốm nặng sắp chết và đang đợi con trai về để nhìn mặt lần cuối.
Tôi lo lắng, hồi hộp vô cùng, không biết thằng bé có nghe được tin tôi ốm không? Mà nếu nghe được thì liệu nó có về nhìn mặt mẹ nó lần cuối không? Bao nhiêu câu hỏi quay quanh đầu tôi, rồi bất chợt tôi trào nước mắt. Tôi là một người mẹ không tốt, chính tôi đã nuông chiều và khiến thằng bé hư hỏng như bây giờ. Tôi chỉ biết cầu mong con trai mình sẽ về, chỉ cần thằng bé về, tôi sẽ một sống một chết với nó. Tôi nhất định phải giúp con mình hướng thiện, kể cả khi phải bỏ cái mạng này…
Một tuần sau khi tôi giả ốm, trong đêm mưa gió, thằng bé trèo tường vào và đến phòng gặp tôi. Thấy thằng bé vào, tôi giả vờ ngủ mà nước mắt cứ trực trào ra. Ít ra thì nó cũng thương tôi, đã quay về khi biết tôi sắp không qua khỏi. Tôi cảm nhận thấy thằng bé nắm lấy tay tôi và im lặng rất lâu, nước mắt tôi chảy ra, thằng bé lau đi, cứ thế nó nắm tay tôi cả đêm không rời. Khi trời tờ mờ sáng, thằng bé hôn lên tay tôi rồi định trốn đi. Tôi nắm chặt tay con trai mình, rồi thật nhanh tôi vùng dậy ôm chặt lấy nó. Thằng bé bị bất ngờ, đứng im như tượng, tôi ôm nó xoa đầu rối khóc, tôi bảo nó “về đi con, về với mẹ đi con, đừng làm những điều sai trái nữa”. Thằng bé nghe tôi nói xong thì vùng ra chạy, tôi với ngay lấy con dao gọt hoa quả gần đó, rạch một đường lên cổ tay và đưa lên cổ, tôi hét ên “Nếu con còn chạy đi, mẹ sẽ chết tại chỗ cho con xem”.
Thằng bé khựng lại, nó quay ra sau nhìn tôi, thấy tay tôi bê bết máu, nó gào lên “Mẹ làm cài gì vậy?” rồi chạy tới giật con dao trong tay tôi. Tôi và thằng bé cứ giằng co qua lại. Tôi khóc và thằng bé cũng khóc. Tôi biết thằng bé thương tôi, tôi là mẹ nó, thấy tôi như vậy, nó chắc chắn sẽ rất đau lòng. Chính vì vậy mà tôi mới phải ra hạ sách này để khiến thằng bé quay đầu. Giằng co một lúc lâu, tôi bất ngờ bị trượt chân rồi té xuống sàn nhà. Trước khi ngất đi, tôi vẫn nắm lấy tay thằng bé thật chặt và nói “Ở lại với mẹ đi con”.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở bệnh viện, chồng tôi gục mặt bên cạnh. Tôi nhìn quanh rồi đánh thức chồng dậy, hỏi anh thằng bé đâu. Chồng tôi đôi mắt đỏ hoe, xin lỗi vì đã ra ngoài sớm nên để tôi và con xảy ra chuyện. Còn về thằng bé, nó rất hối hận về những chuyện đã làm. Sau khi đưa tôi vào bệnh viện, đợi bác sỹ thông báo bệnh tình của tôi xong, nó đã đi tới trại cai nghiện và tự nguyện đăng ký xin ở lại trai để cai. Tôi nghe tới đó mà nước mắt trào ra không ngớt.
Ngày vào trại thăm con, nhìn thằng bé phờ phạc xanh xao mà tôi đau lòng. Thằng bé thấy tôi thì quỳ xuống xin mẹ tha thứ. Tôi ôm con vào lòng và nhớ lại những ngày đầu khi mới sinh con. Ắm con trên tay và nhìn con ngủ say, tôi đã tự hứa với lòng sẽ là một người mẹ tốt để nuôi dạy con nên người nhưng thật sự vẫn chưa làm được điều đó. Cũng may là tất cả sóng gió đã qua đi, bây giờ chỉ chờ thằng bé cai nghiện xong, cả gia đình chúng tôi sẽ chuyển đến nơi khác để sinh sống, làm lại từ đầu. Và qua chuyện nay, tôi cũng xin cảm ơn văn phòng thám tử T&T đã hết lòng giúp đỡ gia đình chúng tôi. Nhờ có các thám tử mà tôi mới tìm được con mình và đưa thằng bé trở về trước khi quá muộn. Xin trân trọng cảm ơn dịch vụ thám tử tư T&T thêm một lần nữa.
Hết.
Tên nhân vật và nội dung đã được thay đổi nhằm bảo mật tuyệt đối thông tin cho khách hàng
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007