Kỳ 1: Biệt thự cổ kì bí
Tôi và Mạnh là hai người trong nhóm thám tử Sài Gòn T&T được cử đi phá một vụ án khá kỳ bí. Chúng tôi đang trên đường di chuyển đến căn biệt thự cổ, nơi chứa đựng những bí mật và những thách thức để chúng tôi khám phá. Theo như yêu cầu của gia chủ, chúng tôi sẽ giúp họ đi tìm kho báu của gia tộc hơn 100 năm, nếu tìm được kho báu chúng tôi sẽ được thưởng khá hậu hĩnh. Nhưng đồng thời, đây cũng là một cuộc đánh cược với nguy hiểm. Được biết kho báu này chứa đựng nhiều lời nguyền, cách đây 20 năm ba anh em của gia tộc đã lần lượt qua đời vì tìm kiếm kho báu.
Sau một chặng đường dài di chuyển, cuối cùng chúng tôi cũng dừng chân tại một căn biệt thự cổ nằm ở khu rừng rậm ở huyện Mỹ Xuyên, Sóc Trăng. Tiếp chúng tôi là anh La Mạc Nhiên, dáng người thanh tú, phản phất nét danh gia vọng tộc. Anh vừa thấy chúng tôi liền hồ hởi: “A, anh Huy, anh Mạnh tới rồi à, tôi đợi các anh thám tử từ sáng giờ, mời các anh vào nhà”.
Theo chân Mạc Nhiên, chúng tôi bước vào căn nhà được xây dựng tráng lệ không thua kém bất cứ căn biệt thự sang trọng nào tôi từng đặt chân đến. Các kiến trúc căn nhà được thiết kế tinh xảo, cầu kỳ theo phong cách hoàng tộc Trung Hoa. Họa tiết rồng đều hiện diện khắp nơi. Những bông hoa quỳnh phủ đầy trước sân, hương thơm thoang thoảng càng khiến người ta như lạc vô chốn tiên cảnh. Chúng tôi đi vô căn biệt thự mãi vẫn chưa hết khoảng vườn rộng lớn trồng rất nhiều loại cây cối, thảo mộc. Chạy quanh căn biệt thự là một con suối nhỏ, nước trong veo, còn các viên đá thì lấp lánh đủ màu. Cạnh các bờ suối là các loài cây ăn thịt với những chùm hoa tím, chùm hoa đỏ rực rỡ. Rõ ràng căn biệt thự đẹp tựa tiên cảnh, nhưng bên cạnh đó là con suối bên cạnh ma mị, hoang dại và như thể chứa vô số lời đe dọa.
Khi chúng tôi đến, trời xế chiều và mặt trời xuống núi nhanh chóng. La Mạc Nhiên nhanh chóng đốt nến lên để kịp thời xua tan bóng đêm đáng sợ. Căn biệt thự lúc này tựa như ngọn đuốc rực rỡ giữa khu rừng hoang sơ, thu hút nhiều loài thú lạ. Tiếng quạ kêu, cú kêu, cả tiếng bay phành phành của loài dơi, những đôi mắt rực lửa bắt đầu xuất hiện. La Mạc Nhiên chỉ chúng tôi thấy: “Các anh nhìn kỹ đi, bên ngoài căn biệt thự bây giờ nào là heo rừng, quạ, cú, sóc, chồn,… chúng nó tối nào cũng tụ tập xung quanh căn nhà. Chúng không vào được đây đâu, vì trước khi hoàng hôn kịp tắt, người làm chúng tôi đã xịt một số loại thảo mộc để xua đuổi. Chúng không dám lại gần đây đâu, nên các anh đừng sợ”.
Tôi hỏi Mạc Nhiên tại sao bọn thú rừng lại tụ tập trước căn nhà, Mạc Nhiên cười nói: “Vì chúng muốn uống nước quanh con suối gần nhà thôi. Chúng tôi rải thảo mộc xua đuổi để chúng đừng vô tình đi lạc vô nhà chúng tôi thôi, chứ cũng không có ý định làm hại chúng. Nhưng nhiều người ở đây lại gán lên nó vô số lời đồn thổi, nào là lời nguyền của những oan hồn, nào là lực hút của sức mạnh thần rừng, vô số lời nguyền, không biết đâu mà lần”. Mạc Nhiên điềm tĩnh, dẫn chúng tôi vào căn phòng khách được trang trí tinh xảo cùng bàn ăn thịnh soạn. Chúng tôi ăn tối và trò chuyện với nhau giữa không gian đầy ma mị bên ngoài.
La Mạc Nhiên tâm sự: “Không giấu gì các anh, tôi vốn là con cháu người Mông Cổ, tổ tiên tôi vì chiến tranh hoạn nạn mà lưu lạc tới tận nơi đây. Tổ tiên tôi khi đi có mang theo rất nhiều kho báu, để tránh bị người khác dòm ngó hãm hại, ông cố tôi đã chôn giấu kho báu tại khu rừng này. Nhưng khi chưa kịp chỉ nơi cất giấu cho ông nội tôi thì ông cố đã qua đời. Ông nội tôi tiếp tục hành trình tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm ra. Sau này bố tôi và các chú cũng tham gia tìm kiếm, nhưng đột ngột qua đời. Trước khi chết, bố tôi bảo tôi đợi 20 năm sau mới tìm kiếm kho báu gia tộc. Nay cũng vừa tròn 20 năm ngày bố tôi mất, thật ra tôi cũng không hứng thú lắm với chuyện tìm kiếm kho báu. Nhưng sắp tới, nhà nước sẽ quy hoạch khu rừng này để bảo tồn, khai thác du lịch. Căn biệt thự này có thể sẽ không còn, chúng tôi sẽ dọn đi nơi khác. Nhưng đây là nơi ông cha tôi đã xây dựng với mục đích giữ gìn kho báu. Muốn tìm kho báu, chắc chắn phải đi qua căn biệt thự này. Tôi không thể trì hoãn việc này được nữa, nếu tôi không tìm ra được kho báu, thì tổ tiên tôi sẽ phật ý”.
La Mạc Nhiên mời tôi và Mạnh dùng trà, nước trà thơm mùi mộc quế, mùi đinh lăng, lại phản phất ý vị của hương nhài. Chưa bao giờ tôi dùng tách trà ngon thế. Mạc Nhiên mỉm cười, nụ cười rất đẹp. Nếu anh ta là một phụ nữ, chắc sẽ là một tuyệt sắc giai nhân. Mạc Nhiên nói: “Gia đình tôi sống ở khu rừng này bao thế hệ, lấy nghề sản xuất thảo mộc, trà, thuốc và độc dược để sinh sống. Chúng tôi là người Mông Cổ nên các bí kiếp điều chế thảo mộc đặc sắc chưa chắc người Việt các ngài đã biết. Vì vậy mà chúng tôi khá giàu có với việc làm ăn này. Các anh vừa dùng loại trà hoàn lưu mỹ vị. Đây là loại trà khiến cho khứu giác và vị giác được thăng hoa. Uống một ngụm trà tràn đầy phấn khởi, cổ họng thanh thanh. Uống ngụm thứ hai nước trà khiến tinh thần nhẹ nhàng, lưu mãi hương thơm. Uống ngụm thứ ba trở đi, cơ thể dường như thanh khiết”.
Nghe Mạc Nhiên nói, tôi và Mạnh cùng cười, cứ như thể chúng tôi được một đại mỹ nhân hầu trà, mở mang tầm mắt những kẻ phàm phu tục tử. Đây chắc chắn là loại trà không khiến người ta thuần khiết mà là loại trà khiến tinh thần, suy nghĩ có chút lệch lạc, biến thái.
Bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào phía bếp, có một đám cháy nhỏ và người làm đang cố gắng dập tắt.
Khi chúng tôi lại gần thì thấy một chiếc bàn trong bếp bốc cháy. Chúng tôi nhanh chóng dập tắt đám cháy. Khi chiếc bàn được dập tắt lửa, tôi và Mạnh, La Mạc Nhiên đều nhìn thấy dòng chữ: Kho báu hay là máu!
Kỳ 2: Mật thư thứ nhất – Đi theo cầu vồng
Những dòng chữ xuất hiện trên mặt bàn bị cháy xém khiến cho Mạc Nhiên vô cùng hoảng sợ. Thám tử Huy và thám tử Mạnh cố gắng trấn an anh rất nhiều. Mạc Nhiên cho biết: “Khi ba và các chú tôi chuẩn bị cho việc tìm kiếm kho báu cũng xảy ra hiện tượng này. Nhưng mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm kho báu, kết quả là cả ba đã mất sau đó”.
“Anh yên tâm, tôi và Mạnh và những thám tử đã có kinh nghiệm nhiều trong việc tìm kiếm kho báu. Chúng tôi sẽ sát cánh bên anh, để đảm bảo an toàn cho anh”.
Sau khi được trấn an, La Mạc Nhiên có vẻ yên tâm hơn, anh đem một tấm mật thư cho chúng tôi. Đó là một tấm da cũ kỹ được khắc các hình vẽ lên. Đó bao gồm các ký tự mũi tên, đám mây, mưa, số 7, dấu chấm hỏi, cột mốc.
Nhìn các ký tự, quả thật rất khó đoán ra người viết có dụng ý gì. Mạnh bỗng dưng reo lên “Tôi từng nghiên cứu một số ký tự cổ của người Mông Cổ trong một lần được đi Tây Tạng, họ thường có các mật mã dẫn dắt, nghĩa là từ sự vật, hiện tượng đó, sẽ dẫn đến kết quả. Nghĩa xem, mũi tên là dẫn dắt, theo đuổi, đám mây, mưa, số 7 không phải là cầu vồng sao. Sau cơn mưa là cầu vòng”.
“Woa, quả là thám tử các anh thật lợi hại. Nhưng còn số 7, dấu chấm hỏi và hình cột mốc thì có nghĩa gì chứ?”, La Mạc Nhiên lo lắng.
Vừa lúc đó người quản gia già Lục Mạng đi vào, mang cho chúng tôi tách trà thất mộc xuân. Đây là loại trà được làm 7 vị thảo mộc, chỉ có ở khu rừng này và chỉ mọc duy nhất vào mùa xuân, nên vị trà thanh mát, uống vào như có mùa xuân trong lòng.
Bỗng Lạc Nhiên reo lên. Tôi biết mật thư muốn nói gì rồi. Bỗng nhiên anh dừng lại, người quản gia nhẹ nhàng rời đi nhanh chóng. Có vẻ những chuyện kì bí xảy ra trong gia tộc đã khiến tinh thần cẩn tắt vô ưu của Mạc Nhiên rất cao. Anh dường như không tin bất cứ người làm nào trong căn biệt thự của mình.
Mạc Nhiên tâm sự: “Của cải khiến người ta nảy lên sự tham lam và độc ác, cũng vì của cải mà có người đã hãm hại ông nội tôi và ba tôi, các chú của tôi. Lúc đó tôi chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, nhưng cũng đủ thông minh để hiểu, chúng tôi sống tách biệt với thế giới bên ngoài nhiều, nếu không có tay trong chỉ điểm thì những kẻ đầu trộm đuôi cướp bên ngoài không thể nào đột nhập vào gia đình tôi mà thảm sát gia đình tôi. Việc tôi nhờ các anh đến tìm kho báu cũng hoàn toàn là bí mật. Trước mặt họ, hãy thể hiện các anh là bạn của tôi, có dịp ghé chơi”.
Chúng tôi nhìn thấy nỗi đau hiện lên trên đôi mắt của Mạc Nhiên. Nắm lấy tay Mạc Nhiên tôi an ủi: “Anh yên tâm, mọi thứ tốt đẹp sẽ đến”.
Mạc Nhiên bình tâm hơn, nói rõ ràng về phát hiện của mình. Con suối chạy quanh khu biệt thự gia tộc có hình cầu vồng, đến khu rừng phía bắc thì chia ra làm 7 nhánh. Chính vì vậy, có lẽ kho báu ở đâu đó tại khu vực đó thôi.
Lập luận của Mạc Nhiên quả thật rất có lý. Nhưng còn dấu chấm hỏi và cột mốc thì nghĩa là gì. Mạnh nói “chúng ta cứ tới thực địa sẽ rõ hơn, biết đâu có thêm manh mối”.
Đợi bình minh vừa nhú, khi các loài thú đã rời khỏi bờ suối, người trong nhà vẫn còn nhiều người ngủ say. Tôi, Mạnh và La Mạc Nhiên chuẩn bị bộ đồ đi câu để đánh lạc hướng, xóa tan mọi nghi ngờ của mọi người xung quanh.
Cô Hoa đầu bếp vừa thấy chúng tôi đã cất tiếng: “Sao mọi người đi đâu sớm thế, không đợi tôi làm đồ ăn sáng rồi hãy đi”.
Mạc Nhiên nhẹ nhàng đáp: “Chúng cháu muốn đi câu cá sớm và đi đón bình minh thôi. Không cần cô chuẩn bị đồ ăn sáng sớm đâu”.
Chúng tôi đi dọc theo con suối cong như chiếc cầu vồng, tới ngã rẻ 7 nhánh thì bắt đầu phân vân. Không biết nên đi đâu về đâu, vì xung quanh là trời đất mông lung, cây cối um tùm. Bình minh cũng ló dạng, mặt trời lên. Ánh nắng chói chang. Cả tượng hiện ra thật là tươi đẹp. La Mạc Nhiên đề nghị: “Đằng nào cũng không thể tìm được thứ chúng ta muốn tìm ngay lập tức, hay lên quả đồi này đứng trên cao hóng gió xíu rồi về.
Chúng tôi rẽ theo một nhánh của 7 dòng nước chảy ra từ con suối, nhanh chóng leo lên quả đồi ngắm cảnh. La Mạc Nhiên tự hào khoe: “Các anh nhìn xem, từ đây có thể thấy được căn biệt thự của tôi phía trước kìa. Tôi hay ra đây để nhìn ngắm toàn bộ căn biệt thự ngập tràn hoa và thảo mộc của mình”. Gió xuân phơi phới, nắng sớm dịu dàng, càng tô điểm thêm nét lộng lẫy của La Mạc Nhiên. Tôi từng biết người Mông Cổ có nét đẹp xuất chúng, nhưng cũng chưa từng nghĩ có người lại đẹp đến thế.
Bỗng tôi phát hiện ra một chi tiết thú vị và reo lên: “hai người nhìn xem, có phải những cây phi lao phía dưới được trồng thành dấu chấm hỏi không?”
La Mạc Nhiên và Mạnh đồng loạt nói: “Đúng rồi”. Vậy là dấu chấm hỏi trong mật thư chính là rặng cây phi lao trồng theo dấu chấm hỏi. Còn cột mốc không nơi đâu khác, chính là căn bếp nằm tách biệt trong căn biệt thự xinh đẹp của La Mạc Nhiên.
La Mạc Nhiên reo lên: “Hèn chi mà ba tôi từng nói, căn nhà chính là nơi bắt nguồn để đi tìm kiếm kho báu, nhưng tôi đã lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng vẫn ko thấy gì. Hóa ra bí mật nằm ở căn bếp”.
Chúng tôi nhanh chóng trở về, thì bỗng nhiên La Mạc Nhiên la lên thất thanh. Liền sau đó là một con mãng xà bò đi. Cả tôi và Mạnh đều hồn bay phách lạc. Chúng tôi ngay lập tức cắt lấy máu độc từ chân của Mạc Nhiên. Cũng may đã có kinh nghiệm đi rừng nhiều lần, lúc tối khi đi thăm quan khu điều chế độc dược của gia đình Mạc Nhiên, tôi đã xin một ít thuốc giải độc và mang theo sáng nay. Tôi lấy một ít thuốc giải cho Mạc Nhiên uống, hút hết nọc độc ra khỏi vết thương của Mạc Nhiên.
“Anh an tâm, con mãng xà này cực độc nhưng tôi đã mang theo thuốc giải, thứ mà anh vừa dùng, sẽ không sao đâu. Nhưng tôi nghĩ anh nên xuống suối lội cho ướt hết quần đi, như vậy sẽ an toàn hơn”.
Kỳ 3: Mật thư thứ hai – Giải mã câu đố nơi xó bếp
Sau khi bị rắn cắn, La Mạc Nhiên lội xuống suối ướt sũng cả người. Nhóm thám tử chúng tôi dìu anh về. Tuy không còn ảnh hưởng đến tính mạng nhưng tâm trạng của Mạc Nhiên quả thật tụt dốc không phanh. Lời nguyền trong truyền thuyết dường như bắt đầu ảnh hưởng đến tâm lý của Mạc Nhiên. Anh thều thào: “Các anh còn nhớ chiếc bàn bị cháy xém và dòng chữ trên đó không: Kho báu hay máu. Tôi đã chọn kho báu, chắc chắn tôi sẽ phải trả giá. Các anh nghĩ xem, sao tự nhiên tôi bị rắn độc cắn, trong khi hai anh đi cùng tôi không bị gì. Tôi vẫn thường xuyên lui tới nơi đây, nhưng chưa bao giờ gặp loài rắn này. Phải chăng đây là rắn thần canh giữ kho báu như trong truyền thuyết mọi người hay đồn đại”.
Thám tử Mạnh luôn ở bên chăm sóc Mạc Nhiên liền an ủi, “anh yên tâm, có thể chỉ là ngẫu nhiên, không có lời nguyền gì đâu. Chúng tôi sẽ bảo vệ anh mà”.
Quản gia Lục Mạng hối hả chạy vô, giọng vô cùng đau thương: “Cậu Mạc Nhiên, cậu không sao chứ?”
Mạnh nói: “Mạc Nhiên chỉ bị trượt chân xuống suối thôi, ngủ nghỉ một chút sẽ khá thôi. Không có sao đâu chú Mạng”.
Nhóm thám tử Sài Gòn T&T chúng tôi luôn ở bên chăm sóc, và giữ cho Mạc Nhiên an toàn lẫn an tâm. Trong khi Mạc Nhiên ngủ, tôi và Mạnh bắt đầu xâu chuỗi lại một số sự việc xảy ra liên tiếp tại căn biệt thự kì bí này.
Mạc Nhiên bỗng bật dậy rồi nói: “Không chậm trễ hơn đâu, tôi vừa được cha tôi báo mộng phải nhanh chóng đi tìm kho báu trước khi quá trễ”.
Mạc Nhiên gọi bà Hoa vào nói: “Tối nay tôi muốn dùng căn bếp này để hai người bạn của tôi làm vài món ngon Sài Gòn cho tôi ăn. Chắc sẽ mượn không gian bếp núc của thím một chút nha. Thím không cần phải nấu nướng gì tối nay đâu”.
Chúng tôi vào căn bếp đã tồn tại bao đời của gia đình Mạc Nhiên, cố tìm kiếm các manh mối. Từ gác bếp cũ kỹ, các ngóc ngách trong bếp, các bức tường, dường như không chỗ nào chúng tôi không lục tung. Không có gì bất thường trong căn bếp này cả. Không lẽ mật thư thứ nhất chỉ sai. Hay là chúng tôi đã giải sai. Đang bối rối thì Mạnh phát hiện phía bên hông cái bếp cũ có một số ký tự, nhưng không rõ.
Mạc Nhiên bảo chúng tôi tìm than, lấy than đánh lên chỗ hông bếp có kí tự, liền sau đó các kí tự dần dần hiện ra, đó là kí hiệu: mũi tên, mặt trăng, hai đường song song dựng đứng, hình tam giác.
Nhìn tất cả mọi vật trong bếp không có cái nào có hình mũi tên, mặt trăng hay hai đường song song, hay tam giác.
Bỗng tôi chợt nghĩ, có khi nào các kí tự này liên quan đến mật thư thứ nhất. Với mật thư thứ nhất, chúng tôi đi theo các kí hiệu có hình dáng như trong mật thư. Chắc chắn, mật thư thứ hai cũng tuân thủ nguyên tắt như mật thư đầu tiên. Có điều tìm mãi vẫn chưa ra. À, hay đợi trăng lên khi ánh sáng của trăng hiện lên sẽ tạo nên các kí tự như trong mật thư.
“Chúng ta đợi trăng lên xem sao?”, tôi lên tiếng. Cả Mạc Nhiên và Mạnh đều hoàn toàn đồng ý. Trong khi chờ đợi mặt trăng lên, chúng tôi làm món bánh mật ong bột nếp. Đây là món ăn đặc biệt của người Mông Cổ mà Mạc Nhiên học được từ các đầu bếp trong gia đình. Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Những người làm ở đây đều là người gốc Mông Cổ hết sao?”
Mạc Nhiên cười “Không đâu, chỉ có gia đình bác quản gia Lục Mạng là người gốc Mông Cổ, ông ấy và bố ông ấy theo gia đình tôi tị nạn từ những ngày đầu. Đó là sự gắn kết khó tách rời”.
Mạc Nhiên thuần thục làm món bánh mật ong bột nếp cực kỳ thơm ngon. Hai người đàn ông chúng tôi chỉ biết nhìn ngưỡng mộ. Chiếc bánh mật ong vừa dẻo vừa thơm cuối cùng cũng ra lò. Chúng tôi nhâm nhi bánh, uống ngụm trà nóng đợi chờ trăng lên. Mạc Nhiên lúc này bỗng ca một bài hát Mông Cổ vô cùng tiêu dao:
“Sắc Lặc xuyên, Âm sơn hạ,
thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.
Thiên thương thương, dã mang mang,
phong xuy thảo đê kiến ngưu dương”
Tuy không hiểu lắm lời bài hát, nhưng giọng hát của Mạc Nhiên quả thật khiên người ta sảng khoái, như lạc giữa thảo nguyên. Tôi hỏi Mạc Nhiên “Bài hát, hát về điều gì vây?”
Mạc Nhiên cười: “Đây là bài Sắc Lặc Ca, Sắc Lặc là một bộ tộc sinh sống trên vùng thảo nguyên Nội Mông Trung Quốc. Lúc nhỏ ba tôi hay hát bài này cho tôi nghe, để nhớ về thảo nguyên. Lời bài hát cũng khá giản dị, trên dòng Sắc Lặc, dưới núi Âm Sơn, trời như chiếc lều, bao trùm lên mọi phía. Trời thì xanh, nội Mông bát ngát. Gió thì thổi cỏ rạp, đàn bò dê tung tăng”.
Ăn bánh, uống trà, nghe tiếng hát của Mạc Nhiên trong xó bếp khiến thời gian trôi qua nhanh chóng. Cuối cùng trăng cũng lên.
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu qua cửa sổ soi vào bếp, in bóng xuống nền nhà tạo thành hai đường thẳng song song hướng vào bếp lò. Chiếc bếp lò sáng tối lấp ló, ánh sáng của trăng khiến cửa bếp lò hiện lên vệt sáng tam giác.
Tôi reo lên: “Thấy rồi, thấy các kí hiệu rồi. Có thể dưới bếp lò lớn có đường hầm. Điều này quả thật thú vị”.
Chúng tôi nhanh chóng dập tắt ngọn lửa bếp đang cháy, đào bới lớp tàn tro dầy dưới đáy bếp bỗng phát hiện một nắp hầm bí mật phía dưới. Đây có thể là cửa hầm dẫn tới chỗ cất giấu kho báu.
Kỳ 4: Mật thư thứ ba – Đi theo ánh mặt trời
Phía dưới lò bếp cũ là một cánh cửa bí mật đã giúp che giấu một cách an toàn kho báu trong nhiều năm qua. Nhóm thám tử T&T chúng tôi cùng với Mạc Nhiên đi xuống cánh cửa bí mật, phía dưới là một đường hầm dài tối đen. Cũng may lúc nãy tôi có mang sẵn đèn pin và một số dụng cụ linh tinh theo người. Rọi chiếc đèn pin, chúng tôi thấy cửa đường hầm một lúc một rộng ra. Đi gần 20 phút trong bóng tối, chúng tôi bất ngờ khi đường hầm từ căn bếp lại dẫn đến một hang động cực lớn và vô cùng kì bí. Cảnh vật như thể chốn thần tiên. Những dòng suối nhỏ róc rách chảy trong hang, cây cối, hệ thực vật vô cùng sinh động. Từng chùm hoa sim tím mọc ven theo bờ suối. Xung quanh là đá nhủ thạch anh có nhiều màu lấp lánh. Những cây mận trắng chỉ mọc ở khí hậu phía bắc cũng có mặt ở đây đua hoa trắng tinh khôi chi chít. Cảnh sắc khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng, kinh ngạc và hạnh phúc.
Mạc Nhiên reo lên: “Woa, hóa ra dưới căn nhà của tôi lại có một hang động cực kì xinh đẹp và kỳ bí như thế. Thật khó mà tin đây là sự thật”.
Nhưng hang động rộng lớn như vầy, mênh mông như vầy, thì không biết kho báu nằm ở đâu. Tôi đang vô cùng bối rối thì Mạnh đang đứng trên chỏm đá cao nhất hang la lên “Mọi người lên trên này xem nè, hình như có mật thư tiếp theo”.
Tôi và Mạc Nhiên nhanh chóng leo lên chỏm đá cao nhất hang, đứng bên cạnh Mạnh. Dưới chân Mạnh là các ký tự được khắc sâu vào đá, với các hình vẽ: mũi tên, hình mặt trời, 12, ngôi sao.
Sau khi giải mã thành công hai mật thư trước, chúng tôi đã bắt đầu dễ dàng nắm bắt dụng ý của mật thư. “Chúng ta phải đợi đến tầm 12h trưa, khi ánh sáng đủ chiếu qua các khe nứt của hang rồi đi theo các đường ánh sáng chỉ dẫn, chúng ta sẽ thấy một nơi có hình ngôi sao, nơi đó chắc chắn chứa kho báu”, thám tử Huy khẳng định.
Để mọi người có thời gian chuẩn bị hơn, và nghỉ ngơi, chúng tôi quyết định quay về, đợi rạng sáng ngày mai quay lại hang. Mạc Nhiên sau đợt bị rắn độc cắn, sức khỏe cũng chưa hồi phục lắm.
Chúng tôi quay lại đường cũ, may là trong bếp không có ai nên dễ dàng sắp xếp lại mọi thứ như cũ, tránh sự chú ý của người khác.
Sau một ngày dài vật lộn tìm kiếm và giải mã mật thư, tôi đặt mình xuống là ngủ say như chết. Bỗng bị tiếng la thất thanh của ai đó từng phòng bên làm cho thức giấc. Tôi và Mạnh nhanh chóng vô phòng Mạc Nhiên thì thấy bà Hoa đang lay Mạc Nhiên. Bà Hoa mếu máo:
“Lúc tối cậu chủ có vẻ không khỏe nên tôi nấu ít cháo cho cậu ăn. Lúc nãy thấy cửa cậu ấy không khép tôi định vô khép lại, sẵn tiện ngó xem cậu ấy thế nào thì thấy mặt mày tím tái”.
Tôi đặt tay lên mũi Mạc Nhiên thì thấy không còn thở, nhưng cơ thể vẫn ấm. Mạnh và tôi ra sức sơ cứu, hô hấp nhân tạo. Cuối cùng Mạnh Nhiên cũng tỉnh dậy. Nếu bà Hoa không phát hiện kịp, tôi và Mạnh không cấp cứu kịp chắc Mạc Nhiên đã không qua khỏi.
“Cậu bị làm sao thế, có chuyện gì xảy ra?”
“Tôi không nhớ gì cả, lúc tối chắc mệt quá nên tôi ngủ say. Rồi tôi thấy ngộp thở”.
“Thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Với sức khỏe hiện giờ chúng ta không khởi hành được đâu. Rồi đâu cũng vào đấy thôi. Cậu yên tâm”.
Tôi và Mạnh vào phòng và cùng bàn bạc với nhau. Mạnh nhìn tôi nói: “Sao Mạc Nhiên lại phải giả trai chi vậy? Chắc có uẩn khúc gì chăng?”.
Trong lúc sơ cứu cho Mạc Nhiên, cả tôi và Mạnh đều phát hiện ra Mạc Nhiên là con gái giả trai. Quả thực, từ lần gặp đầu tiên, chúng tôi đã hoang mang về giới tính của Mạc Nhiên.
Mặt trời lúc này đã lên quá đỉnh đầu. Mạc Nhiên rõ ràng rất nóng lòng muốn tìm kho báu, nhưng tôi và Mạnh vẫn hi vọng sức khỏe của cô ấy tốt hơn rồi hãy đi tìm kho báu. Thuyết phục mãi, Mạc Nhiên mới đồng ý dời vào ngày mai.
Trong khi Mạc Nhiên nghỉ ngơi, tôi và Mạnh chia ra thu thập một số chứng cứ quan trọng, làm sáng tỏ những bí mật khủng khiếp của gia tộc này.
Ngày hôm sau, tôi, Mạnh và Mạc Nhiên tiếp tục vô hang. Đúng 12h, khi mặt trời lên tới đỉnh, có một hiện tượng kì bí diễn ra trong hang. Các tia nắng rọi vô hang chạy theo đường dích dắc. Chúng tôi nhanh chóng đi theo tia nắng chỉ đường. Cuối cùng cũng phát hiện được một hang động nhỏ có các tia nắng rọi vào thành hình ngôi sao bên ngoài.
“Hình như đã có người mới vào đây, dấu giày vẫn còn mới lắm”, Mạnh lên tiếng. Bên trong hang có nhiều dấu vết đào bới. Kho báu đã bị lấy cắp.
Mạc Nhiên vô cùng tuyệt vọng khi thấy cảnh đó. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Mạnh không kiềm được lòng, liền ôm lấy Mạc Nhiên vào lòng vỗ về.’
Kỳ 5: Châu về hợp phố – kẻ ác phải đền tội
Trước cảnh tượng đau lòng của Mạc Nhiên, tôi và Mạnh cũng không kiềm được xúc động, nhưng thời gian không cho phép. Phải nhanh chóng tóm gọn kẻ thủ ác, trước khi hắn trốn thoát. Nhóm thám tử chúng tôi cùng Mạc Nhiên quay lại tòa nhà. Chúng tôi nhanh chóng có mặt tại phòng của quản gia Lục Mạng. Lúc này ông ta đang sắp xếp quần áo. Vừa thấy chúng tôi, gương mặt ông tỏ vẻ hốt hoảng.“Cậu chủ vào không gõ cửa làm tôi giựt mình quá”. Lục Mạng nói.
Tôi lên tiếng: “Chúng tôi vào phòng ông để tìm kiếm thứ ông đã đánh cắp. Nếu ông không muốn mọi thứ đi xa thì nhanh chóng trả thứ ông đánh cắp về đúng cho chủ của nó”.
“Anh nói gì thật khó hiểu”, Lục Mạng vẫn rất ngoan cố.
Tôi và Mạnh nhanh chóng khống chế Lục Mạng và tìm thấy rương kho báu giấu dưới gầm giường. Mạc Nhiên rất bàng hoàng, không nói nên lời.
Tôi tiếp câu chuyện của mình: “Chính ông là người đã ăn cắp kho báu của gia tộc họ La, bằng chứng rõ ràng, còn gì chối nữa không?”
Lục Mạng cười lớn: “Kho báu giữa hang động, tôi vô tình tìm được thì nó là của tôi, sao gọi là đánh cắp. Đúng không cậu chủ?”
“Ông không những đánh cắp kho báu, mà còn cố tình mưu sát Mạc Nhiên nhiều lần. Nhưng ông trời không cho ông toại nguyện. Đầu tiên, chính ông là người đã cho đốt căn bàn nhà dưới, ông đã cho một ít cồn đỏ tiệp với màu gỗ của bộ bàn rồi tìm thời cơ đốt nó, đồng thời ông cũng đã khắc các dòng chữ “Kho báu hay là máu” trên mặt bàn. Khi mặt bàn cháy xém, dòng gỗ lõm hơn sẽ hiện rõ và vì vậy hiện ra dòng chữ ông cố tình khắc. Tôi đã tìm được loại cồn đỏ còn sót một ít ở dưới chân bàn và cũng tìm được ông có loại cồn y chang vậy trong căn phòng này”. Vừa nói tôi vừa lại ngăn tủ, lấy ra chai cồn đặc chế của Lục Mạng. Tôi tiếp tục: “Không những thế, ông còn ướp loại xạ hương thu hút rắn độc lên quần áo Mạc Nhiên, rồi thả rắn độc để hãm hại Mạc Nhiên, tuy nhiên kế hoạch của ông thất bại khi chúng tôi kịp thời cứu Mạc Nhiên”.
Lúc này đây, tôi lấy ra lọ xạ hương được giấu kín dưới nệm. Sau bao nhiêu ngày quan sát người quản gia đầy dã tâm này, nhóm thám tử Sài Gòn T&T đã nắm rõ mọi bí mật của hắn. “Chưa hết, sau khi theo dõi chúng tôi giải mã đáp án các mật thư, nắm được kho báu nằm ở đâu. Ông đã cho chúng tôi uống loại thảo mộc, khiến chúng tôi ngủ như chết. Đợi Mạc Nhiên ngủ say, ông liền vào phòng lấy gối đằng lên mặt Mạc Nhiên cho đến khi ngừng thở. Tuy nhiên lúc đó có bà Hoa đi ngang qua, nên ông chưa ra tay triệt để, và chưa kịp xóa đi dấu giày dính bùn trong phòng Mạc Nhiên, dấu giày này trùng với dấu giày tại nơi để kho báu, đôi giày đó cũng hiện có tại căn phòng này”.
Lúc này đây gã quản gia độc ác mới tâm phục, khẩu phục nhận tội. Tôi và Mạnh trói chặt tay hắn lại sợ hắn trốn thoát. “Thật ra từ lúc ở bờ suối, chúng tôi đã biết có người theo dõi mình. Đến khi về nhà, thì chúng tôi biết chắc đó là ông, khi nhìn qua đôi giày đầy cỏ lau, và ướt sương. Chúng tôi muốn để ông theo dõi, xem ông sẽ hành động tới đâu. Không ngờ ông ra tay quá độc ác”.
“Vậy chính các người đã gài bẫy tôi?”, lão quản gia uất ức gào lên.
“Cũng giống như cách ông đã gài bẫy ba và các chú của Mạc Nhiên”. Thám tử Mạnh lên tiếng.
Lúc này lão quản gia cười lớn “Đúng vậy, vì họ ngu ngốc, không nên có được kho báu. Vì nợ máu phải trả bằng máu. Cha của tôi, ông của tôi một đời tận tụy theo chủ, cùng ông chủ lưu lạc tới đây. Bao hiểm nguy đều không màng. Vậy mà chỉ vì sợ bại lộ nơi chôn giấu kho báu, chính ông cố của các người đã ra tay tàn độc giết hết cả cha tôi và ông tôi. Cha tôi trước khi mất đã trăn trối lại, tôi nhất định phải tìm được kho báu, phải lấy lại kho báu. Vì họ không xứng đáng có kho báu đó”.
“Vậy nên ông mới gài bẫy tất cả mọi người trong gia đình tôi để họ phải chết, đúng không?”, Mạc Nhiên không kiềm được nước mắt.
“Đúng vậy. Cũng như cách tôi làm với cậu, chết vì bị rắn thần cắn, đột tử trong đêm, chết vì hỏa hoạn. Đó là cái giá phải trả cho những gì ông cố của ngươi phải làm”, Lục Mạng đanh thép nói.
Mạc Nhiên u uất: “Vì để duy trì gia tộc, tôi phải giả làm người anh song sinh đã khuất của mình suốt bao năm qua. Ông có biết không? Nếu tất cả nam nhi trong gia đình đều mất hết, thì dòng họ La coi như tiệt chủng ở đây. Tôi theo di nguyện của ba tôi mà sống tới bây giờ trong thân phận một đứa con trai, cũng vì sự trả thù của ông. Tôi luôn tôn quý ông. Vậy mà không ngờ ông lại như vậy!”.
Dường như hai tâm hồn một già, một trẻ đều bị tổn thương nặng nề trong cuộc thảm sát tranh giành kho báu. Ông Lục sau đó ra tự thú. Còn khối tài sản được Mạc Nhiên mở rộng khu sản xuất thảo mộc, và một phần quyên góp cho quỹ từ thiện Sóc Trăng. Tôi và Mạnh lại có thêm nhiều câu chuyện ly kỳ trong cuộc đời thám tử của mình.
(Tên nhân vật và nội dung đã được thay đổi nhằm bảo mật tuyệt đối thông tin cho khách hàng)
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007
(Hết).