Danh cúp điện thoại, xoay người lại, trên mặt cười rất miễn cưỡng. “Bọn bắt cóc tống tiền lại gọi điện thoại tới “Anh ta ngừng một chút, nâng tiền chuộc lên 1 tỉ đồng”…
Huy trầm ngâm nhìn ra khoảng không ngoài cửa xe hơi, rồi thư thả châm từng điếu thuốc hút. Ngồi trên xe, cảm nhận gió mùa hè thổi vù vù qua khe cửa, Huy cảm giác đầu óc trống không, rất thư thái…
Khoảng thời gian nhàn nhã như vậy thật ngắn ngủi, chỉ hơn một giờ sau, xe dừng lại đúng điểm hẹn. Đứng đón phía trước là một người tuổi còn trẻ mắt đang dáo tiết tìm ai đó, Huy đi đến trước mặt anh ta: “Xin chào”
Người thanh niên có chút kinh ngạc nheo mắt nhìn Huy, lại hướng phía sau nhìn nhìn, dường như hi vọng rằng sẽ có một người khác xuất hiện: “Trung tâm thám tử Sài Gòn (T&T) chỉ cử một mình anh đến phá án thôi sao”.
Vâng, chỉ một mình tôi. Tôi tên Huy, còn cậu tên gì?
Vẻ kinh ngạc trên mặt người thanh niên trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, chìa một bàn tay ra bắt tay Huy.
“Dạ, em là Danh, anh trai của Ngọc”. Huy cảm giác được lực của cái bắt tay, rất nhiệt tình nhưng vẫn đúng mực.
Ngồi trong xe Santana của Danh, Huy thờ ơ liếc nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng hướng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt một người nào đó chợt lướt qua. Cuộc sống của những con người kia với anh không hề có quan hệ, điều này làm cho Huy cảm thấy an toàn, cũng khiến Huy có đầy đủ không gian để suy đoán mọi thứ về đối phương.
Quang cảnh dần sáng hơn, Huy cảm thấy Danh lén nhìn mình qua kính chiếu hậu. Huy mỉm cười, anh hiểu rất rõ rằng Danh từ lúc gặp mặt vẫn hoài nghi thân phận thám tử “số 1” của mình. Có điều không sao, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Huy bị khách hàng hoài nghi về nặng lực phá án. Đặc biệt đây lại là một vụ án tương đối khó.
Trong lúc Huy đang mải mê suy nghĩ thì xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà khá khang trang, tuy nhiên khi vào bên trong không khí u ám bao trùm. Danh nhìn người đàn ông: “anh Huy thám tử Sài Gòn T&T đã đến rồi đây, bố trình bày đi”.
Ông Tâm đôi mắt buồn bã nói: “Bốn ngày trước, con gái tôi tên Ngọc, 26 tuổi, mất tích một cách kỳ lạ. Theo như lời Tuấn bạn trai của Ngọc kể lại, ngày hôm đó hai đứa đến một nhà hàng ăn cơm chiều, sau khi tính tiền, Ngọc nói muốn vào nhà vệ sinh. Chờ hơn hai mươi phút đồng hồ sau, Ngọc vẫn không trở ra. Tuấn cảm thấy kỳ quặc, liền kêu một nữ phục vụ đi vào nhà vệ sinh kiểm tra xem, kết quả phát hiện trong nhà vệ sinh không một bóng người. Tuấn liền gọi điện thoại di động cho Ngọc, lại phát hiện điện thoại di động bị vứt trong sọt rác ở nhà vệ sinh. Tuấn lập tức gọi điện báo cho tôi. Thằng Danh con trai tôi nhanh chóng đến kiểm tra hiện trường, bước đầu suy đoán Ngọc bị người khác dùng vũ lực bắt cóc. Ngày hôm sau trước cửa nhà chúng tôi phát hiện một cuộn băng ghi hình chứng minh những suy đoán của chúng tôi là đúng. Nhưng mà kỳ quái là, trong băng ghi hình bọn bắt cóc cũng không yêu cầu tiền chuộc, mà mãi tới buổi tối ba ngày sau mới qua điện thoại di động gọi cho tôi, đòi đưa 500 triệu tiền chuộc.
Sau khi tập hợp tất cả các manh mối, phát hiện có hai điểm nghi vấn lớn nhất trong vụ án: thứ nhất bọn bắt cóc tống tiền làm thế nào để buộc Ngọc rời khỏi quán ăn, thứ hai là cuộn băng ghi hình. Đặc biệt là sau này, gia đình chúng tôi xem đi xem lại cuộn băng ghi hình, vẫn không có biện pháp nào tìm ra manh mối có giá trị từ trong đó. Vụ án bị rơi vào bế tắc…
Huy nghe báo cáo xong về tình tiết vụ án, hồi lâu vẫn không lên tiếng, nhìn chăm chăm góc phòng một lúc, rồi sau đó, mới hỏi: “Ngọc làm nghề gì ?”
Cả nhà ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Danh lên tiếng: “Em gái tôi là ngôi sao điện ảnh và truyền hình, cũng đã diễn nhiều vở kịch anh không có xem phim truyền hình sao?”. Huy cười bổ sung một câu.
Người gọi điện thoại đòi tiền chuộc, là nam hay nữ, giọng nói có cái gì đặc biệt không?
Danh vừa định trả lời, điện thoại di động trong túi áo liền vang lên. Sau khi nhận được điện thoại, chỉ nói mấy câu, sắc mặt anh ta liền biến đổi. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Danh cùng điện thoại trên tay anh ta. Mấy phút đồng hồ sau, Danh cúp điện thoại, xoay người lại, trên mặt cười rất miễn cưỡng.
“Bọn bắt cóc tống tiền lại gọi điện thoại tới “. Anh ta ngừng một chút, ” nâng tiền chuộc lên 1 tỉ đồng”.
Không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng. Một tỉ, không phải con số nhỏ. Hơn nữa dựa theo tốc độ nâng tiền chuộc thế này, Huy cùng gia đình nạn nhân đều phải chịu áp lực càng ngày càng lớn. Mọi người đều trầm mặc không nói gì, không khí dường như cũng bị đông cứng lại.
Chốc lát sau, Huy đột nhiên cười nói: “ Tôi có chút đề nghị.”
Theo yêu cầu của Huy, Danh mở cuộn băng ghi hình. Trong một gian phòng kín của căn nhà, Danh kết nối các thiết bị, rồi đem điều khiển từ xa nhét vào trong tay Huy, xoay người đến cạnh cửa nói: “Anh xem đi, tôi đứng ngoài cửa, cam đoan không có ai quấy rầy anh. Xem xong rồi kêu tôi.”
Huy có chút khó hiểu, chỉ là băng ghi hình bọn bắt cóc gửi tới thôi, sao mà phải tỏ vẻ thần bí như vậy?
Danh nhìn thấy nghi vấn của Huy, cười cười. ” Chúng tôi đã đều xem qua, cũng không phân tích ra được điểm gì đặc biệt. Hơn nữa, Danh chỉ chỉ máy quay phim, “Càng ít người xem càng tốt — cảnh trong băng như phim cấp 3 vậy.”
Danh nói không sai. Băng quay tổng cộng 8 phút 47 giây, khoảng trên 4 phút là quay phần ngực và hạ thể của nạn nhân. Lúc đầu xem, Huy cũng có chút đỏ mặt tía tai. Anh định thần lại, rút ra một điếu thuốc chậm rãi hút. Dần dần, anh hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ cùng phán đoán, điều khiển từ xa trong tay anh không ngừng tua tới tua lui. Cuối cùng khi anh ngừng ở một đoạn trên băng ghi hình, liền nghe hành lang ngoài cửa truyền tới một mớ âm thanh ồn ào.
Huy vừa định đứng dậy, ầm một tiếng cửa liền bị đá văng ra. Một người đàn ông mặt đỏ bừng bừng xông vào, phía sau là vẻ mặt khẩn trương của Danh: “ Bình tĩnh, Tuấn đừng có gây rối…”
Người đàn ông đẩy tay Danh: “Tôi cấm không cho ai xem đoạn phim này rồi cơ mà, Ngọc là vợ sắp cưới của tôi, tôi cấm, rõ chưa”. Nói xong Tuấn ngồi bệt xuống sàn nhà, bất lực khóc tức tưởi.
Huy ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc. Anh hơi nhíu mày, chuyển ánh mắt về phía Danh.
Danh nhìn Huy miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười: “Tuấn, chồng sắp cưới của em Ngọc.” Nói xong, Danh dùng sức cố gắng đưa Tuấn ra ngoài phòng khách.
“Tuấn đi ra ngoài trước, anh này là thám tử không phải công an đâu, anh đã nói với em rồi mà. Chắc chắn sẽ không báo công an vì mình còn phải bảo vệ danh dự Ngọc không cho đoạn phim này bị phát tán lên mạng, em ấy còn cả tương lai phía trước, thám tử Huy đang giúp gia đình mình phá án, chúng ta cần em hợp tác, nếu em cứ gây rối thế này sẽ làm chậm trễ thời gian giải cứu Ngọc…”
Sau khi nghe Danh phân tích Tuấn bình tĩnh lại, anh ta lặng lẽ mở cửa phòng và cuối mặt bỏ đi không một lời đáp.
Danh nhìn Huy không biết làm sao cười khổ một tiếng, hướng máy quay phim cố trề môi, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào, có phát hiện gì không?”
Huy gật gật đầu: ” Tôi nghĩ phải đến xem qua hiện trường vụ án một lần.”
Tòa nhà này là một trung tâm thương mại lớn vừa mới khai trương trong thành phố, tầng một đến tầng sáu là cửa hàng, tầng bảy là rạp chiếu phim cùng KTV (karaoke), tầng tám là nhà ăn. Tối hôm xảy ra vụ án, Tuấn đưa Ngọc đến nhà ăn mang phong cách Pattaya Thái Lan vừa mới ăn cơm, sau khi tính tiền, Ngọc vào nhà vệ sinh rồi mất tích.
Huy ở trong phòng ăn dạo qua một vòng, liền đề nghị đi vào nhà vệ sinh nhìn xem. Danh lại đưa anh ra nhà vệ sinh, vừa đi vừa giải thích nói nhà ăn vẫn chưa xây nhà vệ sinh riêng, muốn đi vệ sinh khách hàng chỉ có thể dùng nhà vệ sinh công cộng của toà nhà. Mải nói chuyện, bước bảy tám bước đã đi được hơn chục mét, đến thẳng một chỗ vắng vẻ sâu trong toà nhà. Mắt thấy ánh sáng bên cạnh càng ngày càng mờ, khách hàng cũng càng ngày càng ít, Huy nhịn không được nói thầm: “Thật là một nhà thiết kế không có óc, đặt nhà vệ sinh ở chỗ này, rất không an toàn cho khách hàng!”
“Anh nói đúng.” Danh chỉ trần nhà, “Vì tiết kiệm phí tổn, nơi này cũng không trang bị camera theo dõi. Làm hại chúng tôi không thu hoạch được gì ở hiện trường.”
Hiện trường nơi nhà vệ sinh đã bị đóng cửa, sau khi viên quản lý tầng trệt mở cửa ra, có thể nhìn bao quát nhà vệ sinh không quá 15 mét vuông. Bốn vách ngăn, hai bồn rửa tay, không có cửa sổ. So với trung tâm thương mại sang trọng bên ngoài, thì nơi này thật âm u chật chội.
Theo kết quả kiểm tra hiện trường cho thấy, nơi này không có dấu vết vật lộn, Ngọc hẳn là bị khống chế nhanh chóng sau đó mang đi. Điều này cũng là điểm mà cả gia đình tôi không thể giải thích được. Thứ nhất, Ngọc thân cao 1,65 mét, thể trọng 45 kg, có thể trong thời gian ngắn chế ngự em ấy, chẳng hề bị ai phát hiện, kẻ phạm tội hẳn là nam giới. Nhưng mà nam giới ra vào nhà vệ sinh nữ là tương đối gây chú ý. Lúc vụ án xảy ra nhà vệ sinh nam bên cạnh có người ra vào liên tục, nghi phạm làm thế nào để qua lại tự nhiên? Thứ hai, tuy rằng nơi xảy ra vụ án không có camera, nhưng muốn bắt cóc một cô gái ra khỏi toà nhà, cũng hoàn toàn không thể tránh được tất cả camera theo dõi. Nghi phạm làm thế nào rời khỏi hiện trường cũng là một câu đố.
Huy vừa xem xét hiện trường vừa nghe Danh giới thiệu, từ đầu tới cuối đều im lặng không nói gì. Thật lâu sau, anh xoay người hướng Danh nói: “Xem xét qua máy thu hình thế nào?”
“Xem xét qua, không có gì khả nghi.” Danh gãi gãi đầu, “Nghi phạm mang Ngọc ra ngoài, rất có khả mang theo một thứ như một túi du lịch cỡ lớn chẳng hạn, tuy nhiên không phát hiện mục tiêu nào như vậy cả.”
Huy mỉm cười: “Cùng nhau xem lại một lần nữa đi”.
Trong phòng theo dõi, Huy yêu cầu bảo vệ điều chỉnh máy thu hình 1 giờ đồng hồ sau khi vụ án xảy ra trong tầng 8, mình thì ở một bên yên tĩnh xem. Xem chưa đến 5 phút, anh liền rời ghế đứng lên, chỉ màn hình bảo dừng.
Danh cũng đến gần xem qua, lại không nhìn ra được gì. Trên toàn bộ màn hình có một vài người đàn ông đứng im, nhưng phần lớn hai tay trống trơn, nhiều lắm thì xách mấy túi nylon nhỏ.
“Ở đây,” Huy chỉ chỉ một góc màn hình: “ Người phụ nữ này.”
Đó là một nữ công nhân dọn vệ sinh, mặc quần áo lao động do trung tâm thương mại phát, đang đẩy một chiếc xe dùng để dọn dẹp vệ sinh hướng về phía một hành lang đi tới.
“Hành lang này thông với nơi nào?” Huy hỏi trực ban quản lý. Người đó suy nghĩ một lát rồi đáp: “Phía tây của lầu tám. Có một cửa hàng ăn kiểu Hương Cảng, cửa hàng bánh kem, còn có một thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá.”
“Tốt.” Huy lập tức nói, “Thu hình của thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá ra vào đâu, nhanh!”
Quả nhiên, 1phút 33 giây sau, nữ lao công vừa rồi lại xuất hiện ở lối ra thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá ở tầng một, men theo bên tường chậm rãi đẩy xe đi, cuối cùng biến mất trên màn hình.
Xem tư thế cố hết sức của cô ta, chiếc xe dùng để dọn dẹp lau chùi tựa hồ đang chở một thứ gì đó rất nặng.
Danh do dự nhìn Huy: “Ý của anh là?”. “Đúng” Huy nhìn màn hình dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, “Ngọc có lẽ ở trong cái xe đẩy đó.”
Danh lập tức bổ nhào vào phía trước màn hình, ra lệnh cho viên bảo vệ phóng đại hình ảnh lên. Sau khi xem qua, mọi người có mặt ở đây lại hơi thất vọng, nữ lao công trên mặt có mang khẩu trang, hoàn toàn không nhìn rõ hình dạng. Danh không từ bỏ, ra sức nhìn chăm chăm màn hình một hồi lâu, sau đó chuyển ánh mắt nhìn quản lý trực ban.
“Số 17″. Trên mặt anh ta bình tĩnh hơn bao giờ hết, ngữ khí lại có vẻ kích động không kềm nén được, “Điều tra xem cùng ngày ai đã nhận xe đẩy dọn dẹp vệ sinh số 17″.
Quản lý trực ban luống cuống tay chân tra sổ ghi chép, rất nhanh liền ngẩn lên nói: “ Quyên. Đúng vậy, hôm nay cô ta vẫn đi làm.”
Huy cùng Danh ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời lại không nói gì. Sau cùng Huy phất phất tay: “Kêu cô ta tới, sau đó các anh đi ra ngoài trước.”
Hai người một lần nữa trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, Danh đưa cho Huy một điếu thuốc, chính mình cũng rút ra một điếu châm lửa, ra sức hút một hơi sau đó nói: “Mẹ nó, còn dám tới đi làm, chắc chắn không phải cô ta.”
Nữ nghi phạm đúng là có chút khả năng thiên phú về nghệ thuật, đoạn thu hình này thậm chí giống một bộ phim. Khi người đàn ông kia nhiều lần quấy nhiễu cảnh quay của cô ta, cô ta liền chuyển ống kính về hướng những chỗ riêng tư của Ngọc như ngực cùng hạ thể…
Với phương châm thà giết nhầm không bỏ sót, thám tử Huy nhanh chóng thiết lập một cuộc trò chuyện ngắn với đối tượng Quyên với hi vọng sẽ có chút manh mối mới.
Nhận được yêu cầu của Huy, Ban quản lý trung tâm thương mại nhanh chóng đưa Quyên đến phòng theo dõi. Nhìn thấy cô ta, Huy liền khẳng định nữ lao công trong băng thu hình không phải là cô ta. Quyên thân cao không hơn 1,6 mét, cho dù mặc quần áo lao động dài rộng cũng có thể nhìn ra hình thể nhỏ bé của cô.
Cô ta rất hồi hộp, vừa vào liền nắm vạt áo, sợ hãi đứng bên cạnh tường.
Huy nhìn cô ta đánh giá, rồi mở miệng hỏi: “Ngày 17 tháng 9, cô ở đâu?”
“Đi làm ở đây.”
“Cô nhận lãnh xe đẩy dọn dẹp vệ sinh số 17?”
“Đúng”
“Hôm đó cô cũng dùng chiếc xe này làm việc sao?”
“…Phải”. Quyên trả lời có chút miễn cưỡng, đồng thời lén lút ngẩng đầu nhìn hai người.
Huy nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: ” Cô nên hiểu rõ, bịa chuyện đối với cô không có bất kỳ lợi ích gì đâu.”
“Tôi…Không có…” Quyên mặt nhất thời trắng bệch, “…Vốn chính là…”
“Cô đừng sợ hãi.” Huy ôn hoà nói, “Chúng tôi sẽ không xử oan cho cô, nhưng mà cô nhất định phải nói rõ ràng sự tình ngày hôm đó.”
Quyên do dự một chút, rồi cũng mở miệng. Dựa theo lời kể của cô ta, tối đó cô ta phụ trách dọn dẹp nhà vệ sinh tầng 4, sau khi dọn dẹp xong xuôi, lại phát hiện không thấy chiếc xe dọn vệ sinh ngoài cửa. Cô ta sợ bị truy cứu, liền không nói với ai, sau khi tìm hơn một tiếng đồng hồ, mới thấy nó ở bãi rác cửa phía tây tầng một.
Huy sau khi nghe xong, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Lao công có ai vứt bỏ quần áo lao động đi không?”
“Có ạ. Thủy lao công tầng 7 từng bỏ một bộ vào thùng rác, sau đó mua lại bộ mới với giá 120 ngàn đồng.”
“Việc đó diễn ra lúc nào?”
“Chính là ngày kia.”
Huy khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu cho cô ta đi ra. Quyên ngập ngừng ấp úng nói có thể giữ bí mật cho cô ta không, nếu không sẽ không giữ được việc làm.
Huy mỉm cười, đáp ứng. Quyên như trút được gánh nặng kéo cửa bước ra, lại giật mình khi thấy đông nghịt nhân viên bảo vệ ở ngoài cửa. Quản lý trực ban xoa tay, có điệu bộ như sắp bắt tên tội phạm bắt cóc ngay tại chỗ. Huy cảm thấy buồn cười, vội vàng giải thích: “Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, chuyện này không có liên quan đến cô ấy.”
“Thật không liên quan?” Trên đường trở về , Danh vừa lái xe vừa hỏi : “Quyên có thể là đồng phạm không?”
“Không đâu” Huy nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ dường như đang suy nghĩ, “Tôi cảm giác không phải cô ta.”
“Hả, cảm giác.” Danh cười cười, “Anh phát hiện ra người phụ nữ kia trong băng hình, cũng là bằng cảm giác?”
“Cái đó cũng không hẳn” Huy ngồi thẳng dậy, ” Có thể tự do ra vào nhà vệ sinh nữ mà không bị người khác nghi ngờ, nhất định là phụ nữ.”
“Vậy à? Chúng tôi lúc trước nghĩ là: chỉ có đàn ông mới có khả năng chế ngự Ngọc trong nháy mắt mà không bị người phát hiện.”
“Chưa chắc. Muốn khống chế một người, chỉ cần một mảnh vải có thấm thuốc mê liền có thể làm được. “Huy chuyển mắt về phía Danh, ” Nếu như là anh trong nhà vệ sinh, người nào cầm một mảnh vải tới gần anh, mà lại có thể khiến anh không hoài nghi? ”
Danh không cười, nghĩ một chút, nghiêm nghị nói: “Người lao công”.
“Đúng vậy. Nghi phạm hẳn là thừa lúc Ngọc đang rửa tay, từ phía sau lưng bịt miệng mũi cô ấy, sau đó nhét vào xe dọn vệ sinh đẩy đi.”
“Chính là người lao công xuất hiện trong băng ghi hình, anh làm thế nào lập tức nhận định là người phụ nữ đó?”
“Bởi vì cô ta mang khẩu trang.” Huy dùng tay của mình đưa lên miệng ra dấu một chút, “Trong trung tâm thương mại cũng không có quá nhiều bụi bặm, cô ta hoàn toàn không cần thiết phải mang khẩu trang, như vậy mục đích chỉ có thể là nhằm che dấu bề ngoài của mình.”
Danh không nhịn được quay đầu nhìn Huy, trong lòng nghĩ bộ dạng thằng cha này không có gì ghê gớm mà lại đúng là có bản lĩnh. Không hổ danh là “Thám tử số 1”.
“Gọi điện thoại đòi tiền chuộc là một người đàn ông, cho nên ngay từ đầu chúng tôi khẳng định bọn bắt cóc tống tiền là nam giới. Có điều dường như ngay từ đầu anh đã nhận định có phụ nữ tham gia vụ bắt cóc.”
“Đúng.”
“Anh căn cứ vào điều gì?”
Huy đưa ánh mắt về phía bên ngoài cửa sổ, “Cuộn băng thu hình kia.”
Xe vừa về đến nhà, Danh tập trung cả nhà vào phòng chiếu phim để nghe thám tử Huy phân tích lại một lần nữa. Sau khi nghe Danh thông báo cả nhà tập trung đầy đủ, mọi người nghiêm túc, hồi họp chờ đợi.
Trên màn hình TV đã tạm dừng tại một hình ảnh. Ngọc đau đớn cùng cực tránh né màn hình camera, đè trên vai cô, là một đôi bàn tay to thô ráp. Huy phân tích: “Nơi diễn ra cảnh được ghi lại trong băng thu hình, hẳn là một phòng cho thuê đơn giản, có lẽ nghi phạm vì ý đồ bắt cóc mà thuê tạm thời. Trong băng thu hình xuất hiện một nam giới, mà kẻ quay phim, hẳn là một nữ giới”.
Ông bà Tâm nghe đến đây thì rỉ rã khóc, như hiểu ý Huy nhấn mạnh: “Cả nhà nhìn chỗ này hình ảnh góc trên bên phải, nơi đó hiện ra một góc tủ đầu giường, mấy chai thuỷ tinh hình dạng lớn nhỏ khác nhau đặt ở bên trên, logo trên chai có thể phân biệt rõ ràng. Nếu như tôi không nhìn lầm, chai kia hẳn là mỹ phẩm hiệu Dior. Tại chỗ ở tạm thời vẫn sử dụng mỹ phẩm, chỉ có thể là phụ nữ. Buổi chiều lúc chúng tôi đến hiện trường điều tra, cũng chứng thật được phán đoán này đồng nhất.”
“Một nam một nữ”. Danh cau mày, “Như thế có thể giúp chúng ta thu hẹp lại phạm vi điều tra”.
Huy mỉm cười: “Mọi người sau khi xem đoạn thu hình này, có ý kiến gì?”
Cả nhà nhìn nhau, cuối cùng ông Tâm nói: “”Thủ đoạn rất tàn nhẫn, tính chất rất xấu xa, hiện tại chúng ta làm cách nào để đảm bảo Ngọc an toàn và cuộn băng kia không bị phát tán, con gái tôi là người nổi tiếng, nên việc giữ hình ảnh là chuyện quan trọng. Theo anh có nên nhờ cảnh sát giúp sức hay không?”.
Danh cắt ngang: “Không được, bọn bắt cóc yêu cầu không được báo công an, nếu mình làm trái ý liệu Ngọc có đảm bảo được an toàn hay không. Hơn nữa, công an vào cuộc bọn chúng sẽ ngửi mùi được ngay, anh Huy thám tử là người từ xa tới có thân phận bí mật, tạm thời Ngọc sẽ an toàn”.
Huy tiếp lời: “Mọi người yên tâm, tôi tin chắc Ngọc đang an toàn, mọi người nhìn đi, băng thu hình này giống hệt một bộ phim cấp 3. Đích xác, thủ pháp của kẻ quay phim rất chuyên nghiệp thuần thục, ống kính chủ yếu tập trung trên khuôn mặt Ngọc, trọng điểm là quay vẻ mặt thống khổ cùng khóc lóc của Ngọc. Không thể không nói, nữ nghi phạm đúng là có chút khả năng thiên phú về nghệ thuật, đoạn thu hình này thậm chí giống một bộ phim. Khi người đàn ông kia nhiều lần quấy nhiễu cảnh quay của cô ta, cô ta liền chuyển ống kính về hướng những chỗ riêng tư của Ngọc như ngực cùng hạ thể. Điều này nói lên một vấn đề rằng: đôi nam nữ bắt cóc này ban đầu bất đồng về mục đích.”
“Ý của anh là, giữa bọn họ có mâu thuẫn?” Danh buột miệng hỏi.
“Đúng vậy.”. Mục đích của nữ nghi phạm là làm nhục cũng như huỷ hoại Ngọc, còn mục đích của nam nghi phạm là tiền. Bọn bắt cóc tống tiền ban đầu chỉ đòi 500 triệu tiền chuộc, vài ngày sau lại tăng lên 1 tỉ đồng. Bản thân việc này rất không bình thường. Cho nên, tôi phỏng đoán hung thủ vụ án bắt cóc này khởi đầu là nữ nghi phạm, bất kể là 500 triệu hay là 1 tỉ, đại khái đều là nữ nghi phạm thuận miệng quyết định số tiền, mục đích là làm yên lòng nam nghi phạm, bảo đảm chắc chắn hắn hỗ trợ mình bắt cóc Ngọc.
Nếu như nói mục đích nữ nghi phạm là làm nhục và huỷ hoại Ngọc, như vậy cô ta sẽ nhanh chóng đem đoạn thu hình Ngọc bị làm nhục phát tán ra. Tuy nhiên, mọi người yên tâm bọn chúng đang mâu thuẫn nội bộ. Động cơ bắt cóc ban đầu có lẽ đang dần không đứng vững. Nam nghi phạm có khả năng không đồng ý đem đoạn thu hình phát tán ra, bởi vì như thế ắt sẽ khiến cho tiền chuộc bị giảm bớt. Cho nên, Ngọc tạm thời an toàn.
Chúng ta có thể bắt đầu từ động cơ của bọn bắt cóc tống tiền, nhất là nữ nghi phạm kia. Huy châm một điếu thuốc, “Từ đoạn thu hình này, tôi có thể cảm giác nữ nghi phạm đối với Ngọc cực kỳ oán hận, hận không thể huỷ hoại cô ấy cho nhanh. Là điều gì khiến cho một người phụ nữ có lòng thù hận đối với một người phụ nữ khác như thế?”
Không đợi Huy nói tiếp, Danh liền buột miệng nói ra: “Ghen tị.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Huy nhìn về phía mọi người, “Kết hợp với thân phận nghệ sĩ của Ngọc, nữ nghi phạm đại khái cũng là người trong giới nghệ sĩ. Tôi cảm thấy có thể điều tra từ trong vòng quan hệ xã hội của Ngọc, đương nhiên, cũng có thể điều tra thêm Tuấn, đặc biệt là phương diện quan hệ nam nữ.”
Phương hướng điều tra một khi được xác định, kế tiếp theo liền có nhiều công việc để xử lý. Huy đem băng ghi hình chuyển về bộ phận kĩ thuật của Trung tâm thám tử Sài Gòn (T&T), nhờ phân tích âm thanh bối cảnh trong băng ghi hình, cũng triệt để kiểm tra tất cả vật chứng, xem có thể tìm thấy manh mối về địa điểm thu hình. Còn Huy và Danh thì chuẩn bị cho công tác điều tra.
Vụ án càng đi sâu càng phức tạp và nguy hiểm, để đảm bảo công tác phá án nhanh chóng và hiệu quả, Trung tâm thám tử tư Sài Gòn (T&T) cử thám tử Cường – chuyên viên kĩ thuật, cùng vài thám tử nữa xuống Bình Dương hỗ trợ thám tử Huy trong phi vụ lần này.
Mỹ là một cô gái đầy sự ghen tuông và thù hận
Với những nỗ lực không ngừng nghỉ, chưa đến một ngày, các tin tức liền lần lượt tập trung lại theo đúng trình tự. Căn cứ theo yêu cầu của Huy, trọng điểm điều tra là sự nghiệp diễn viên cùng quan hệ tình cảm, xem những nữ giới nào có thể có mâu thuẫn với Ngọc. Theo tiến độ điều tra từng bước triển khai, quan hệ xã hội của Ngọc dần dần được hé mở rõ ràng. Ban đầu Danh liệt vào danh sách đối tượng tình nghi các nữ nghệ sĩ cùng công ty của Ngọc, nhưng Huy đề nghị điều tra khoảng thời gian trước khi cô chuyển đến, chính là thời gian Ngọc học tại viện văn hoá nghệ thuật tỉnh. Huy giải thích, nếu như đúng là đồng nghiệp Ngọc vì lợi ích mà bắt cóc, thì khả năng phản tác dụng là rất lớn, hung thủ cũng khó tránh khỏi liên lụy, kết cục chỉ có thể là chết chung. Theo quan điểm của Huy, nữ nghi phạm phải quen biết Ngọc, cô ta không phải là chỉ muốn hủy hoại thân xác Ngọc, mà còn là tương lai sự nghiệp của Ngọc. Về mục đích bắt cóc của cô ta với nam nghi phạm thì khác nhau, đó là điểm đặc biệt nhất trong vụ án này. Có lẽ, việc gia đình Ngọc không báo công an cũng như không nỗ lực tiến hành điều tra phá án, sẽ khiến cho hai người này âm thầm đấu đá với nhau.
Sự thật chứng minh phỏng đoán của Huy là chính xác, những nghi phạm trước đó đều rất nhanh bị loại trừ. Danh được Huy cử đến trường mà Ngọc trước kia theo học nhanh chóng thu được một vài manh mối, đã liệt kê ra được một danh sách những người bị tình nghi. Lúc Huy đang thức suốt đêm thâu nghiên cứu danh sách nghi phạm, thì ông Tâm báo tin: tên nam giới bắt cóc tống tiền lại gọi điện thoại tới lần nữa, yêu cầu gia đình chuẩn bị ngay 1 tỉ, địa điểm giao tiền sẽ thông báo sau. Theo sắp xếp từ trước, ông Tâm lấy lý do trong thời gian ngắn không thể chuẩn bị được 1 tỉ tiền mặt, yêu cầu đối phương cho thư thả hai ngày, cũng muốn yêu cầu được nói chuyện với Ngọc. Bọn bắt cóc tống tiền liền nói liên lạc sau, rồi lập tức cúp điện thoại. Cường ngồi canh ở nhà Ngọc nhanh chóng xác định vị trí bọn bắt cóc tống tiền gọi điện thoại, nhưng dường như đối phương đã căn rất chuẩn thời gian đối thoại, lúc Cường đuổi tới nơi, bọn chúng đã không thấy bóng dáng.
Cường hừ một tiếng trong mũi: ” Thằng khốn này thật thành thạo, chắc chắn xem không ít phim bom tấn của Mỹ.”
Danh có chút lo âu: “Bọn bắt cóc tống tiền cự tuyệt không cho gia đình nói chuyện với con tin …Có thể nào Ngọc đã bị giết hại?”
“ Không đâu”. Huy lắc đầu, “Bọn bắt cóc tống tiền rất thông minh, bọn chúng không thể mang Ngọc đến khu trung tâm để gọi điện thoại. Nếu để Ngọc nói chuyện với gia đình ở chỗ chúng giam cô, thì không đầy 10 phút chúng ta tới cửa ngay. Hơn nữa,” cậu nhìn nhìn góc khuất trong ti vi”, Mục đích của người phụ nữ kia không phải muốn làm Ngọc đau khổ chết đi, mà là muốn Ngọc sống trong đau khổ”.
Câu nói này khiến cho mọi người đều im lặng một lúc. Chính xác, đối với gia đình ông Tâm mà nói, cứu người là quan trọng nhất, còn chuyện tiền bạc không quan trọng. Có điều tất cả mọi người đều hiểu rõ, họ không có thời gian để cảm khái. Bọn bắt cóc tống tiền có thể cho gia đình người bị hại thư thả trong hai ngày, khoảng thời gian 48 tiếng đồng hồ này, có lẽ còn rất nhiều tình huống khó khăn, phức tạp, đang chờ phía trước.
Thời gian. Giờ phút này, thời gian là thứ quý giá nhất.
Lúc Huy đi ra khỏi phòng ánh mặt trời đã bừng sáng. Qua một đêm thảo luận, từ danh sách nghi phạm đã chốt lại bốn người. Danh lái xe đưa Huy trở về khách sạn nghỉ ngơi một lúc.
Sáng hôm sau mọi người tập trung điều tra bốn đối tượng tình nghi, quả thật có thu hoạch được nhiều manh mối đáng giá. Trong đó có một nữ nghi phạm đáng nghi nhất. Danh lấy ra một tấm hình, “Cô ta tên là Mỹ, từng học chung trường nghệ thuật với Ngọc, cũng là bạn cùng phòng trong ký túc xá. Lúc gần tốt nghiệp, Ngọc và Mỹ cùng nhau tham gia vào nhóm diễn kịch thử nghiệm, kết quả Ngọc nhờ đó may mắn nổi danh. Mà Mỹ sau vài năm trầy trật ở điện ảnh và truyền hình, trước sau vẫn không thành công, sau đổi nghề làm đạo diễn, nhưng chỉ có thể đi quay MV, chụp hình quảng cáo mà thôi”.
“Ừ, như vậy có thể nói, động cơ phạm tội trùng khớp.”
“Đúng vậy”. Danh rất hưng phấn, ” Hơn nữa chúng tôi đem hình Mỹ và hình ảnh trong máy thu hình ở trung tâm thương mại so sánh, thân hình hai người khá giống nhau”.
“Hiện tại có thể bắt được cô ta không?”
“Vấn đề là ở chỗ này.” Danh sắc mặt hơi ngưng trọng, “Nửa năm trước, Mỹ trở lại thành phố. Một tháng trước, cô ta bỗng nhiên cắt đứt liên hệ với mọi người, điện thoại di động cũng không liên lạc được”.
“Xem ra …” Huy dường như suy nghĩ một chút, “Mỹ thực sự là rất khả nghi.”
“Đúng, chúng tôi liệt Mỹ vào diện nghi phạm trọng điểm.” Danh khẽ dựa người về phía sau, “Hiện tại vấn đề chính là, Mỹ cuối cùng đang ở đâu?”
Huy nghĩ ngợi rồi mở miệng hỏi: “Cường kiểm tra vật chứng đã đưa kết quả chưa?”
“Còn chưa, có điều chắc sẽ rất nhanh thôi.” Danh vẻ mặt uể oải, “Anh cảm thấy sẽ còn có manh mối gì sao?”
“Trong băng thu hình có hai chỗ rất thú vị.” Huy cười cười, “Có lẽ sau khi kiểm tra vật chứng Cường có thể giúp chúng ta phân tích ra nơi bọn bắt cóc tống tiền cùng con tin đang ẩn náu”.
“Ồ?” Danh lập tức lấy lại tinh thần, “Chỗ nào?”
Huy vừa muốn trả lời, điện thoại di động trong túi của Danh đã vang lên./.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cường vội vàng tiến tới, tay cầm mấy tờ giấy cùng một cái USB “Đã có kết quả, sau khi cắt âm thanh đoạn video”…
Trong phòng khách nhà ông Tâm khói thuốc mù mịt, cả nhà ai nấy đều cau mày sắc mặt nghiêm trọng. Nửa giờ trước, bọn bắt cóc tống tiền lại liên hệ với Danh một lần nữa, yêu cầu ngày mai giao 1 tỉ tiền chuộc tại nhà ga ở TP.HCM, ngữ khí rất cứng rắn, không chấp nhận thương lượng. Sau khi thảo luận, Huy quyết định bố trí mai phục tại nhà ga, nhân lúc bọn bắt cóc tống tiền nhận tiền chuộc sẽ tiến hành vây bắt sau đó giải cứu con tin. Quyết định này bị gia đình ông Tâm phản đối kịch liệt. Bởi vì một khi hành động vây bắt thất bại, bọn bắt cóc tống tiền rất có khả năng sẽ giết chết Ngọc. Tuấn không biết nghe được tin tức từ đâu, lại chạy tới quấy rối ầm ĩ, tung tin nếu như Ngọc xảy ra chuyện gì, sẽ không để thám tử Huy được yên.
Hành vi của Tuấn khiến Huy rất phản cảm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, kế hoạch lần này quả thật không ổn. Việc vây bắt bọn bắt cóc tống tiền tại hiện trường giao tiền chuộc đối với các vụ án loại này là một phương án thường được áp dụng, nhưng vụ án này có nhiều điểm khác với những vụ án bình thường: Thứ nhất là bọn bắt cóc tống tiền đã có thời gian chuẩn bị kế hoạch chặt chẽ chu đáo, không phải là nhất thời nảy lòng tham; thứ hai là, mục đích bắt cóc cũng không phải chỉ đơn thuần là vì tiền bạc, mà còn liên quan đến chuyện ân oán khác; cuối cùng là, mục tiêu, trách nhiệm của cảnh sát không chỉ đơn giản là giải cứu con tin, vây bắt nghi phạm, mà còn bao gồm cả việc ngăn chặn đoạn video bị phát tán đi khắp nơi, mà muốn đạt được 3 mục tiêu này, điểm mấu chốt nhất là phải nắm rõ nơi bọn bắt cóc tống tiền đang ẩn trốn và giam giữ con tin.
Từ những chứng cứ thu thập được, thám tử Huy xác định Ngọc đang bị giam ở một tòa nhà cạnh xưởng thép
Danh kiến nghị sau khi vây bắt nghi phạm tại nhà ga, sẽ ép hắn nói ra nơi giấu con tin. Huy lắc đầu nói: “Ở nhà ga đông đúc, lại chật chội, hành động vây bắt rất dễ xảy ra tình huống bất thường. Còn nữa, đôi nam nữ này rất có khả năng là tình nhân của nhau, ngộ nhỡ vì bảo vệ nhau, đối phương sống chết không chịu mở miệng thì sao, lúc đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, ba mục tiêu này chỉ cần một không đạt được, chúng ta lập tức sẽ thất bại.”
Thế theo anh thì bây giờ chúng ta phải làm sao? Danh xem đồng hồ trên tay, thời gian không còn nhiều nữa.
Danh hỏi xong quay đầu nhìn Huy. Không chỉ anh ta, mà dường như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Huy. Huy không ngẩng đầu, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt mong đợi, hoài nghi cùng với thờ ơ lạnh nhạt kia, anh không cử động, thậm chí không hề thay đổi tư thế.
Huy đang chờ đợi, anh cần kiểm chứng suy đoán của mình. Mặc dù nhìn thấy thái độ này, người khác có thể tưởng anh đã bất lực, nhưng anh nhất định phải đợi, bởi vì đó chính là chìa khoá của vụ án.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cường vội vàng tiến tới, tay cầm mấy tờ giấy cùng một cái USB “Đã có kết quả, sau khi cắt âm thanh đoạn video”.
Huy nhảy dựng lên, cơ hội lập tức giật ngay mấy tờ giấy trong tay Cường.
Đó là một bản báo cáo hóa nghiệm cùng một tấm hình, phòng vật chứng của Trung tâm thám tử Sài Gòn (T&T) đã thu được một ít bụi trên bề mặt cuốn băng ghi hình và phong thư, sau khi phân tích đã xác nhận là bột ôxít sắt cùng silicon dioxide. ”Bột ôxít sắt….Silicon dioxide…” Huy thì thào tự nói, “Đúng là vậy”.
Danh tò mò cầm tấm hình lên xem, trên hình là cận cảnh nội thất của một gian phòng, nhìn kỹ hơn một chút, anh liền nhận ra bức hình được in ra từ trong cuộn băng kia. Sau khi sử dụng kỹ thuật phục chế nguyên trạng, thì đã rõ ràng hơn rất nhiều. “ Đây là cái gì?”
Huy đã bình tĩnh trở lại, chỉ một điểm trên tấm hình “Anh xem chỗ này”.
Đây là một góc rèm che, cái gọi là rèm che, chỉ là một sợi dây kẽm xuyên qua hai mảnh vải bông mà thôi, giữa khe hở, lộ ra một mảng trời xanh, kỳ quái là, bên ngoài cửa sổ ở một nơi không xa dường như có một làn khói màu hồng thổi qua.
Huy thu báo cáo hóa nghiệm cùng tấm hình để vào cùng một chỗ, ngẩng đầu hỏi Danh: “Anh nghĩ đến cái gì?”
Danh có chút bối rối: “Anh thì sao?”
“Xưởng thép” Huy nhẹ nhàng nói, ” Nơi này có thể gần xưởng thép?”
Vẻ mặt Danh vẫn mơ hồ, “Sao anh lại nghĩ tới xưởng thép?”
Huy kết nối USB với máy tính, mở từ trong đó ra một file âm thanh.
“Đây là âm thanh được tách ra từ băng ghi hình”.
File sau khi được mở ra, phát ra một loạt tiếng ồn, Huy kéo âm thanh tiến trình đến một điểm trong dải thời gian, trong loa tức thì truyền tới tiếng chuông “đang đang”. Danh suy nghĩ, bỗng nhiên mở to hai mắt ” đây là tiếng chuông thép!”, Danh kích động nói năng lộn xộn “Ở trong thành phố Bình Dương chỉ có một xưởng thép duy nhất, tôi biết chỗ đó!”.
“Vậy thì đúng rồi” Huy gật đầu “Bụi, làn khói hồng, tiếng chuông, thứ tôi đợi chính là cái này.”
Huy nhìn chăm chăm tấm hình, con mắt không ngừng chuyển động, có vẻ như cũng đang khẩn trương điều chỉnh lại ý nghĩ. Rất nhanh, anh ta liền đem tấm hình và báo cáo nhét vào trong tay Cường: “Gọi điện thoại cho Trung tâm, hỏi xem hướng gió của hôm ấy”.
Nói xong Huy ra hiệu cho Danh ra ngoài: “ Dựa vào làn khói, phỏng đoán khoảng cách cùng độ cao của toà nhà và xưởng thép. Tôi và anh đến xưởng thép ngay bây giờ”.
Xưởng thép ở vùng ngoại ô, đường tới xưởng nhấp nhô gập ghềnh khiến cả hai mất không ít thời gian mới tới được. Vừa đến nơi, Trung tâm thám tử đã gọi điện thoại tới, theo hướng gió ngày hôm đó, bọn bắt cóc cùng con tin có thể ở trong tòa nhà phía bắc nhà máy thép, cách khoảng 2000 mét theo đường thẳng, và địa điểm quay phim có thể là từ tầng 3 trở lên.
Danh đứng dưới ống khói cao ngất của xưởng thép, nhìn về hướng bắc, chỉ một dãy nhà cách không xa nói: “Chính là chỗ đó”.
Đó là một dãy nhà đã xây dựng từ khá lâu ở vùng ngoại ô, kiểu dáng cũ, trên bề mặt tòa nhà gạch men sứ phần lớn cũng bị loang lổ rất xấu xí. Danh nhìn 4 dãy nhà của tiểu khu, mỗi dãy đều có 5 toà nhà riêng lẻ, thấp giọng mắng một câu: “Khốn kiếp, dựa vào hai chúng ta làm sao mà tìm”.
Huy không vội vã, đưa tấm hình kia ra nói: “Kẻ phạm tội, đương nhiên tìm mọi phương pháp để ngăn cản người khác biết được tội ác của chúng, chúng cả ngày phải che rèm cửa.”
Danh vỗ trán:” Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!” Sau khi xem xét tỉ mỉ tấm hình, anh lấy ra một cái ống nhòm, núp ở trong xe quan sát từng tầng từng phòng. Thế nhưng sau khi tìm kiếm khắp 4 dãy nhà, đều không phát hiện được nhà nào treo rèm giống như vậy, Danh không bỏ cuộc, lại tìm kiếm mấy lần nữa, vẫn không có kết quả: “Mẹ nó, quái thật” Danh hơi nhục chí “Chẳng lẽ chúng ta tìm lầm?”.
“Không” Huy hướng phía bên ngoài cửa kính xe nhìn một vòng, “Bọn chúng chắc chắn trốn ở chỗ này”.
“Chẳng lẽ bọn chúng cũng phát hiện cái rèm đã bị quay trong băng thu hình…” Danh cắn móng tay “Cho nên đổi rèm che?”
Huy gật gật đầu nói có khả năng này, đối phương đã có phòng bị, tìm nơi chúng ẩn náu càng khó, 4 dãy nhà, 20 toà nhà riêng lẻ, 240 hộ gia đình, không thể kiểm tra từng cái, một khi đánh rắn động cỏ, hậu quả tùy theo tình huống có thể là con tin bị giết hại hoặc đoạn video sẽ bị phát tán lên mạng. Nhất thời, hai người trong xe đều trầm mặc, sau khi Huy hút liền hai điếu thuốc, đột nhiên hỏi: “Tôi nhớ lúc điều tra tại trung tâm thương mại, người lao công tên là Quyên kia nói phát hiện xe dọn vệ sinh ở cửa tây tầng một?”
“Đúng vậy. Rồi sao?” Danh rầu rĩ đáp.
“Cửa tây tầng một…đi tiếp mấy chục mét là một con đường lớn, đúng không?”
“Đường TH.” Danh nghiêng đầu nhìn Huy: “Tại sao anh lại hỏi chuyện này?”.
“Gọi Cường và hai anh bạn của cậu tới đây” Huy nhìn chăm chăm bên ngoài cửa kính xe, bờ môi nở một nụ cười tự tin: “Một người mặc thường phục, hai người mặc cảnh phục, và mang thêm một chiếc xe cảnh sát tới”.
“Được?” Danh hơi kinh ngạc “Anh định làm gì sao?”.
“Khà khà” Huy nheo mắt “Chúng ta sẽ diễn một vở hài kịch”.
Nửa giờ sau, trong tiểu khu đột nhiên xuất hiện một thanh niên say khướt, một tay cầm chai bia, tay kia thì cầm một nửa cục gạch.
“Yến ơi! Yến ơi!” Anh ta liên tục nốc bia, hét lớn trong họng “Em ra đây! Anh thật sự yêu em mà…”
Huy dùng ống nhòm thăm dò động tĩnh trong tiểu khu, vui vẻ cười khà khà, Danh cũng không nhịn được cười: “Yến là ai vậy?”
“Là bạn gái của Cường” Huy để ống nhòm xuống “Nếu Yến biết Cường dùng cái tên này để phá án, không xé xác hắn thì mới lạ”.
Người thanh niên kêu gào một hồi lâu, đương nhiên không có người nào xuất hiện, lại có mấy căn nhà có người từ trong cửa sổ thò đầu ra xem náo nhiệt. Người thanh niên dường như đã mất đi lý trí, ném chai bia đi, cầm cục gạch đập liên tiếp vào chiếc xe bên cạnh, vừa đập vừa gọi: “Em có ra hay không ra, có ra không?”. Trong nháy mắt, những chiếc xe đậu dưới toà nhà đều bị anh ta đập mấy nhát, bỗng một tiếng còi báo động vang lên chói tai, người thanh niên ném cục gạch đi, co cẳng chạy mất.
Huy cầm bộ đàm lên: “Các anh em, 3 phút đồng hồ nữa lái xe tiến vào tiểu khu”. Vừa mới đặt bộ đàm xuống, người thanh niên kia liền chui luôn lên xe, chưa kịp ngồi yên, đã vội vã không đợi người khác hỏi, hỏi luôn: “Thế nào, tôi diễn có được không?”.
“Không được, không được” Danh vỗ vỗ bờ vai Cường “Nhóc con, ngươi nhẹ tay một chút, đừng có nện quá mạnh như vậy, sau này chúng ta bồi thường không nổi đâu”.
“Yên tâm đi, tôi đã ghìm bớt lực lại rồi” người thanh niên vội vàng bổ sung một câu, “Tiêu ca giữ bí mật giúp tôi nha, đừng để bạn gái tôi biết, sẽ trở mặt với tôi đó”.
Mọi người trong xe đều cười rộ lên.
Lúc này, trong tiểu khu đã tụ tập chủ nhân của mấy chiếc xe, nhao nhao kiểm tra hư hại của xe mình, thái độ đầy căm phẫn, cũng có người chửi ầm lên. Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát đã tiến vào tiểu khu, hai người mặc cảnh phục bước xuống xe, một người mở sổ ghi chép ở trong tay ra “vừa rồi là ai báo cảnh sát vậy, nghe nói nơi này có người đập xe?”.
Nhóm chủ xe liền xúm lại, mồm năm miệng mười yêu cầu cảnh sát nghiêm khắc xử lý. Hai cảnh sát một người kiểm tra hư hại của từng chiếc xe, một người thẩm tra đối chiếu chủ xe.
“1,2,3…6,7″ Danh kiểm tra một lượt, quay đầu hướng Huy nói “8 chiếc xe bị đập, chỉ xuất hiện 7 người chủ xe, quả thật có một người không dám xuống”.
“Ừ”. Huy cầm bộ đàm lên “Anh em, điều tra thêm về chiếc xe vắng chủ nhân, báo số xe lại đây”.
Suy đoán của Huy là: tên nữ nghi phạm mang Ngọc từ cửa tây tầng một của trung tâm thương mại vội vã rời khỏi hiện trường, như vậy chắc chắn có người lái xe tiếp ứng cô ta, chiếc xe này có lẽ đang đỗ ở trong khu vực này. Huy dàn dựng màn đập xe này, một mặt không đến mức khiến đối phương sinh nghi; mặt khác, bọn bắt cóc tống tiền theo bản năng thường sợ hãi cảnh sát, cho dù là việc điều tra không liên quan gì tới hành vi bắt cóc, cũng sẽ cố gắng tránh né, cho nên, chủ nhân của chiếc xe không xuất hiện kia, có khả năng chính là một kẻ trong bọn bắt cóc tống tiền.
Số xe nhanh chóng được tra rõ ràng, nhưng số xe đó là của một chiếc xe Alto màu xanh lam, mà chiếc xe trong tiểu khu lại là một chiếc Mazda màu xám bạc, Danh có chút thất vọng: “Có lẽ là biển số giả.”
Huy gật gật đầu, lại yêu cầu thẩm tra xem có người nào dùng tên Mỹ đăng ký xe hay không, đối chiếu số chứng minh thư của cô ta, muốn kiểm tra rõ ràng chẳng hề khó, kết quả thẩm tra cho thấy, cuối năm 2006 Mỹ mua một chiếc xe cá nhân, kiểu xe chính là Mazda màu xám bạc. Huy lập tức cử Cường xem đoạn video của camera trên đường TH thời điểm Ngọc bị bắt cóc, tin tức phản hồi lại rất nhanh, lúc ấy, chiếc Mazda màu xám bạc kia đích xác đã xuất hiện trên con đường này, mà hướng nó chạy ra, chính xác là cửa tây toà nhà trung tâm thương mại!
Thông tin này khiến mọi người đều rất hưng phấn. Huy chỉ thị hai người cảnh sát mặc đồng phục rút khỏi tiểu khu, những người khác ở lại trên xe tiếp tục theo dõi. Ước chừng 40 phút đồng hồ sau, một người đàn ông từ toà nhà số 3 dãy nhà thứ 2 đi ra, hắn đứng trên bãi đất trống của tiểu khu, đầu tiên nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau đó châm một điếu thuốc chậm rãi hút, trông có vẻ nhàn nhã tự tại, nhưng thực tế là đang cẩn thận, dè dặt quan sát động tĩnh. Hút xong một điếu thuốc, hắn lại nhìn ngó xung quanh một chút, bước nhanh tới một chiếc xe bị đập, chính là chiếc Mazda màu xám bạc kia, nhanh chóng xem xét qua tình trạng hư hại của chiếc xe, lại sờ sờ mui xe đằng trước đang lõm xuống, sau khi chắc chắn xung quanh hoàn toàn yên ắng, mới chui vào khởi động xe.
Danh lập tức nhả phanh tay “Chuẩn bị hành động!”
Huy vội giữ tay anh ta ” Đừng vội, Ngọc rất có khả năng còn đang bị Mỹ khống chế”.
“Không bắt thì sẽ muộn mất” Danh vẻ mặt nôn nóng “ngộ nhỡ để hắn chạy mất thì xử lý thế nào?”.
“Không được!” Huy quả quyết nói “Đừng hành động!”
Quả thật, người đàn ông chỉ chạy xe đến dưới toà nhà số 2, khoá kỹ, sau đó lại từ từ đi bộ trở lại toà nhà số 3 dãy nhà thứ 2.
“Có theo hắn lên lầu không?” Danh dường như đã bắt đầu tin tưởng phán đoán của Huy “có thể sẽ tra ra căn phòng hắn ở”.
“Việc đó sẽ đánh động hắn” Huy lắc đầu “tên này rất ranh ma, có lẽ giờ hắn đang ngồi trên tầng hai nghe ngóng động tĩnh”.
“Vậy phải xử lý thế nào?” Danh nhìn ra ngoài cửa xe “trời sẽ tối rất nhanh”.
Huy suy nghĩ “Đi gặp quản lý tòa nhà xem thử”.
Tại ban quản lý toà nhà không thu hoạch được manh mối gì, trưởng ban quản lý toà nhà, dáng người béo tốt, khi được hỏi về tình hình quản lý các hộ gia đình thuê nhà cũng như chi tiết các phòng cho thuê đều trả lời là không nắm rõ. Nét mặt Huy xem ra vẫn không hề thất vọng, dường như cậu đã dự liệu tất cả. Danh thì rất bực bội liền khiển trách ông ta tắc trách trong quản lý công tác an ninh, trật tự. Huy lại đề xuất một yêu cầu ngoài dự liệu của mọi người, cậu muốn mượn một bộ đồng phục nhân viên thu dọn rác trong tiểu khu.
Danh là người đầu tiên phản ứng, cầm điện thoại lên gọi về nhà nhờ bà Tâm mẹ mình tới đây hỗ trợ điều tra. Sau khi bà Tâm tới, Huy yêu cầu bà đóng giả một nhân viên thu dọn rác, thu hết túi rác trước cửa các căn nhà từ tầng ba trở lên của toà nhà thứ hai xuống, cẩn thận dặn dò mỗi túi rác đều phải đánh dấu số phòng.
Hành động tiến triển hết sức thuận lợi, chưa tới một tiếng đồng hồ sau, bà Tâm đã thở hồng hộc đẩy một xe rác trở lại điểm tập kết.
“Nhiều như vậy sao?” Danh nhìn chiếc xe cơ hồ ngập đầy rác “vất vả cho mẹ quá”.
“Không có gì, vì con Ngọc mẹ phải làm chứ” lau mồ hôi trên mặt “tôi sợ nghi phạm trên lầu lén theo dõi, nên đã hành động rất cẩn thận, rác rưởi ở mấy tầng này tôi đều thu hết”.
“Thứ chúng ta cần đâu?” Huy vội vã hỏi.
“Ở đây” bà Tâm xoay người lấy từ trên xe rác ra một cái thùng giấy, “Tôi đã cẩn thận tách riêng, mỗi túi đều có băng dính đánh dấu số phòng”.
Huy không kịp nghĩ phải cảm ơn bà, lập tức đổ một túi rác ra cẩn thận bới tìm, lúc tìm đến cái túi rác thứ tư, tốc độ của anh chậm lại, sau khi tỉ mỉ xem xét mỗi loại vật phẩm, Huy cẩn thận niêm phong nó, lại mang qua một cái túi khác tiến hành so sánh, cuối cùng gỡ cái nhãn trên túi thứ tư xuống, đưa cho Danh.
“502?” Danh nhìn Huy “Chắc chắn không?”
“Chắc chắn là phòng này.” Huy chỉ chỉ túi rác, “Anh xem, trong túi rác phần lớn là cơm hộp, đồ ăn nhanh, túi giấy và lon bia.”
“Ừ” Danh nhìn cái nhãn dường như tập trung suy nghĩ “Bọn chúng đúng là không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới việc nấu ăn”.
“Đúng” Huy lau vết bẩn trên tay “Đem túi rác này về, nếu có thể xét nghiệm ra DNA của Ngọc, có thể khẳng định bọn chúng đang ở trong phòng 502″.
Mọi người lập tức hành động, Cường lưu lại tiếp tục theo dõi động tĩnh, Danh cùng Huy lái xe trở về nhà.
Sau khi báo cáo với trung tâm thám tử, vật phẩm trong túi rác được khẩn trương đem đi xét nghiệm DNA. Hai ngày một đêm không chợp mắt, trong khi chờ đợi kết quả kiểm tra, Huy cảm thấy mệt mỏi tức thì phả vào mặt. Sau khi hút liên tiếp mấy điếu thuốc, mí mắt vẫn cứ nhíu lại, Huy cứ để y nguyên quần áo ngả người xuống chiếc ghế dài trong phòng, vừa mới nhắm mắt đã cảm giác không ngủ được, Huy cuốn cái áo đa năng ở trên người lại, hướng Danh xin một điếu thuốc. Sau khi hút hơn phân nữa điếu, anh cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, liền đứng lên cho giãn tay giãn chân, cảm thấy toàn thân đau nhức khủng khiếp.
Xét nghiệm cho thấy mẫu AND đúng là của Ngọc
Danh nhe răng trợn mắt nhìn cậu, bật cười khà khà, “Mẹ kiếp, thật không giống người sống nha”
“Biết làm sao được” Huy tiện tay cầm nửa bình nước khoáng trên bàn lên, uống ừng ực một ngụm lớn “ai bảo tôi chọn ngành này, Cường theo dõi bên kia thế nào?”
“Không có tin tức, phòng 502 vẫn kéo rèm che kín mít, cũng không thấy người đàn ông kia trở ra”.
“Khốn kiếp, vậy bây giờ chỉ có thể đợi kết quả xét nghiệm DNA”.
“Đúng vậy” Danh mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương ” chỉ chờ có kết quả, khẳng định lại một vài chi tiếp là lập tức hành động.
Cùng lúc đó người ở trung tâm thám tử gọi đến, phải nửa đêm mới có kết quả xét nghiệm AND. Nói là vậy nhưng chỉ 2 giờ sau, điện thoại của Huy đổ chuông, anh ta nhét tai nghe vào tai, nhận điện thoại: “Đã xác định chắc chắn” Huy nói đơn giản “Phòng 502″.
Trung tâm thám tử phát hiện trong túi rác một chiếc thìa nhựa có chất nhờn trong khoang miệng, qua xét nghiệm DNA xác thực là của Ngọc. Huy nhanh chóng triển khai phương án vây bắt, thành viên tham gia hành động chia làm hai tổ, một tổ do Cường chỉ huy, phụ trách vây bắt tại nhà ga, một tổ khác do Danh chỉ huy, phụ trách vây bắt và giải cứu con tin tại khu xưởng thép, do yêu cầu của danh, Huy được sắp xếp vào tổ này.
Sau khi chẩn bị chu đáo, Huy lệnh cho tất cả tham gia hành động nghỉ ngơi tại chỗ đợi lệnh…/.
5301 là đoàn tàu khởi hành từ trong thành phố HCM đến thành phố Huế, dọc đường đỗ ở nhiều nhà ga nhỏ, đây là chuyến tàu chậm. Huy nhìn những nhà ga dày đặc trong bản đồ, miệng lẩm bẩm: “Xe lửa…xe lửa….”
Ngày hôm sau, trời quang đãng, nhìn xa nghìn dặm không một gợn mây.
Thời tiết như vậy dường như không phù hợp với việc phạm tội, hoa vẫn nở, chim chóc vẫn tưng bừng hót ca. Tại khu xưởng thép mọi người qua lại không một ai biết được mọi động tĩnh của mình đã bị một đôi mắt cảnh giác theo dõi từ lâu. Trên nóc nhà toà nhà số 2, một cái ống nhòm lớn được giấu phía sau máy nước nóng năng lượng mặt trời, ống kính nhắm thẳng vào toà nhà số 3.
Huy ngồi trên sàn nhựa đường nóng bỏng phơi nắng, mồ hôi đầm đìa. Danh ngồi bên cạnh anh, mắt dán vào ống nhòm, áo sơ mi trên người cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Lúc này, bộ đàm trong tay truyền tới giọng của Cường: “Thế nào rồi ? Có động tĩnh gì không?”
“Không có” Danh cũng không quay đầu lại nó “Mẹ nó, vẫn nguyên như cũ”.
“Bên cậu như thế nào rồi?” Huy vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
“Đã chuẩn chu đáo cả rồi” Giọng nói của Cường lộ vẻ khẩn trương “Chờ tin tức ở bên anh”.
Tâm trạng của Cường hoàn toàn có thể lý giải, ở nhà ga có nhiều người, tình hình khá phức tạp, hành động rất khó khăn, hơi bất cẩn một chút là sẽ “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” ngay. Cho nên Huy quyết định lúc giao tiền chuộc sẽ đồng thời khống chế nghi phạm và cứu con tin, để tránh nghi phạm chó cùng rứt giậu, làm hại con tin.
Bất ngờ bọn bắt cóc gọi điện không giao dịch tiền ở nhà ga mà sẽ giao dịch ngay trên xe lửa.
Đột nhiên, Danh đứng khom người dậy hô “Ra rồi, ra rồi!”
Huy run người một cái, thò nửa cái đầu ra quay lại nhìn xuống dưới tầng. Quả thật, nam nghi phạm đang đi ra cửa, nhìn xung quanh bốn phía một vòng sau đó, xoay người đi xuống dưới. Đó chính là nơi đỗ chiếc xe Mazda màu xám bạc.
Danh cầm bộ đàm lên, thông báo đặc điểm nhận dạng của kẻ tình nghi. Nửa phút đồng hồ sau, chiếc xe Mazda màu xám bạc chạy ra khỏi tiểu khu, đi khuất. Ở phía sau nó không xa lắm, một chiếc Santana hết sức bình thường che rèm lặng lẽ đi theo. Một chiếc lưới lớn không thanh không sắc đang từ từ bủa ra.
Danh bảo ông bà Tâm ở lại trên nóc toà nhà tiếp tục theo dõi, sau đó cùng Phương Mộc xuống lầu, đi thẳng đến chiếc xe đang đợi ở góc lầu. Theo như kế hoạch, nhiệm vụ của tổ này là ngồi chờ tiến triển hành động của tổ kia, nếu như thời cơ chín muồi, hai bên đồng thời hành động.
Sau khi Huy lên xe, trước hết hỏi thăm tình hình chuẩn bị thế nào, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, anh ta đóng cửa xe lại, lệnh cho tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tuỳ tình huống hành động theo mệnh lệnh.
Chờ đợi là một việc cực kỳ khó khăn. Mặc dù mọi người đều im lặng không nói, nhưng có điều chắc chắn là trong lòng mỗi một người đều không thể bình tĩnh được. Danh liên tục hút từng điếu từng điếu thuốc, cách mấy phút lại nhìn đồng hồ trên tay. Vụ án đã đến thời khắc then chốt nhất, thần kinh của mọi người đều kéo căng đến hết cỡ, chỉ có thể hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi, kế hoạch toàn thắng mà thôi.
Nhưng, chuyện ngoài ý muốn vẫn không hẹn mà tới.
Đúng vào lúc Danh đang cau mày, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ lần nữa, bỗng nhiên trong bộ đàm truyền tới giọng nói nôn nóng của Cường: “Chúng tôi đang theo dõi tên nghi phạm, nhưng mà hắn đi tuyến đường không phải đến nhà ga, mà là ra hướng quốc lộ 1 A…”
“Ra quốc lộ?” Danh lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Huy.
Huy hơi nhíu mày, hỏi:” Hiện tại hắn đang ở vị trí nào?”
“Chúng tôi đang ở trên đường quốc lộ phía tây …chờ chút, có tình huống quan trọng phát sinh!”
Thanh âm từ Cường trở nên xa xôi, dường như đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó. Chốc lát, anh ta lại trả lời bộ đàm “Tuấn vừa mới nhận một cuộc điện thoại, bọn bắt cóc tống tiền yêu cầu người giao tiền đi lên xe lửa số 5301 khởi hành lúc 10 giờ 5 phút!”
Huy nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại là 9 giờ 55 phút, 10 phút nữa xe lửa sẽ khởi hành.
“Xử lý thế nào?” Cường cũng không có chủ ý chắc chắn “Tiếp tục theo dõi sao?”
“Tiếp tục!” Huy nói chắc như đinh đóng cột, “Duy trì khoảng cách thích hợp.”
Nói xong, anh quay đầu nói với Danh đang ngồi trước máy tính “Điều tra giúp tôi tuyến đường của đoàn tàu số 5301!”
5301 là đoàn tàu khởi hành từ trong thành phố HCM đến thành phố Huế, dọc đường đỗ ở nhiều ga nhỏ, đây là chuyến tàu chậm. Huy nhìn những nhà ga dày đặc trong bản đồ, miệng lẩm bẩm: “Xe lửa…xe lửa….”
Bỗng nhiên, cậu hỏi Danh: “Đây là một xe lửa kiểu cũ phải không?”
“Đúng”
“Trên tàu không có điều hoà không khí?”
“Không” Danh có chút mơ hồ, “Sao vậy?”.
Huy cười, cầm bộ đàm lên nói với Cường: “Cậu nói với anh Tuấn sau khi lên tàu, tất cả cứ làm theo lời của bọn bắt cóc tống tiền.”
“Có cần cử vài anh em thám tử điều tra các toa hành khách không?”.
“Không cần” Huy nói chắc nịch ” Người nhận tiền chuộc, không có ở trên tàu!”
Đặt bộ đàm xuống, Huy lập tức phát hiện Danh đang nghi ngờ nhìn mình.
“Ý của cậu là…”
“Nghi phạm chắc chắn biết chúng ta đã chuẩn bị vây bắt, cho nên hắn cũng khẳng định có người hậu thuẫn ở bên cạnh Tuấn. Hắn cố tình làm cho chúng ta nghĩ rằng vụ trao đổi sẽ được thực hiện ở trên tàu”. Huy nghĩ một chút “Nhưng hắn không đoán được chúng ta đã sớm thăm dò ra nơi ẩn náu của hắn. Cho nên, nửa đường hắn sẽ yêu cầu Tuấn kéo cửa kính xe ra, ném tiền chuộc xuống”.
“Mẹ kiếp, sao giống tình tiết trong phim hành động vậy?”
“Đây chính là tình tiết trong phim!” Huy cười cười, “Cậu không nhớ Cường từng nói qua bọn bắt cóc tống tiền chắc xem không ít phim bom tấn của Mỹ sao? Mỹ từng học qua điện ảnh chuyên nghiệp, trong một bộ phim điện ảnh mà Morgan Freeman thủ vai chính, bọn bắt cóc tống tiền cũng yêu cầu giao tiền chuộc trên xe lửa với vụ án này giống nhau như đúc”.
“Vậy phải xử lý thế nào?” Danh hơi gấp gáp “Hiện tại chỉ có một nhóm người đi theo bọn bắt cóc tống tiền, những người còn lại đều đang ở nhà ga”.
“Kêu đội của Cường rời khỏi nhà ga đi, phục kích ở đó đã không còn ý nghĩa nữa rồi”. Huy dừng lại một chút, “Còn nữa, cho tôi một tấm bản đồ”.
Theo như suy nghĩ của Huy, thời cơ bắt bọn bắt cóc tốt nhất chính là thời điểm bọn chúng lấy được tang vật trọng yếu là tiền chuộc. Nhưng nếu như theo quán sát, bọn bắt cóc tống tiền rất có khả năng nghi ngờ, cảnh giác mà bỏ qua không lấy tiền chuộc, lúc đó tính mạng của Ngọc sẽ bị đe dọa. Nếu như không chặt chẽ, lại rất có thể để cho bọn bắt cóc tống tiền trốn thoát. Nếu như có thể xác định cơ bản khu vực mà bọn bắt cóc tống tiền yêu cầu ném vali tiền ra cửa kính, cùng lúc mai phục ở đó, mới là phương án tốt nhất.
Toàn bộ thông tin tuyến đường của đoàn tàu số 5301 nhanh chóng xuất hiện trên màn hình máy tính, Huy chăm chú xem không chớp mắt những con đường và đồng ruộng, não bộ liên tục hoạt động.
Vali chứa 1 tỉ nên rất nặng, cho dù bọn bắt cóc tống tiền có thể dễ dàng lấy được vali tiền, nhưng nếu như không thể kịp thời mang đi khỏi hiện trường, đối với hắn mà nói sẽ rất nguy hiểm. Bởi vậy, địa điểm mà hắn yêu cầu ném vali tiền hẳn phải là men theo đường quốc lộ, chí ít cũng là một nơi rộng rãi tiện cho việc rời đi. Rất nhanh, Huy liền xác định 3 nơi có khả năng nhất, các chỗ theo thứ tự là dưới cầu đường sắt, một nhà ga nhỏ và bên cạnh quốc lộ 1A.
Theo đó, Huy yêu cầu Tuấn tiếp tục ở lại trên tàu tuỳ hoàn cảnh mà thông báo tình hình di chuyển của đoàn tàu, đồng thời khi bọn bắt cóc tống tiền gọi điện thoại tới, lập tức thông báo. Cường và một số thám tử khác nhanh chóng chạy tới ba chỗ tập kết đợi lệnh, cần phải chuẩn bị tốt việc phục kích trước khi bọn bắt cóc tống tiền đi tới. Tổ phụ trách theo dõi chiếc Mazda màu xám bạc duy trì khoảng cách thích hợp, tuỳ hoàn cảnh thông báo phương hướng di chuyển của chiếc Mazda. Hơn nữa, Huy cũng tính toán tình huống xấu nhất, nếu như bọn bắt cóc tống tiền không yêu cầu ném tiền ở ba chỗ mai phục, thì tổ phụ trách theo dõi lập tức tiến hành vây bắt.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong xe đã chật hẹp khói thuốc lại tràn ngập, mỗi người đều chăm chú theo dõi chặt chẽ động tĩnh của đoàn tàu và khu xưởng thép. Bộ đàm thỉnh thoảng truyền tới báo cáo của các đầu mối: Chiếc xe của bọn bắt cóc tống tiền đã đi qua cầu đường sắt… Ba chỗ mai phục đều đã bố trí xong…Trên đoàn tàu mọi việc đều bình thường, bọn bắt cóc tống tiền vẫn chưa gọi điện thoại…
*
Trái ngược với bộ phận vây bắt đang khẩn trương cao độ, trong khu xưởng thép vô cùng yên ả, phòng 502 trước sau vẫn che rèm kín mít, từ bên ngoài căn bản không có cách nào thăm dò được động tĩnh bên trong…
Danh đã hút hết sạch cả bao thuốc, ngoài mặt xem ra vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nhưng qua hành động không ngừng xem đồng hồ và nhìn quanh ra ngoài của anh ta, xem ra anh cũng rất nôn nóng.
“Hay là” anh ta lại bóc một bao thuốc mới “Chúng ta vây bắt bên này trước?”
“Không” Huy nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Mỹ và người đàn ông kia có khả năng rất lớn vẫn duy trì liên lạc, nếu như bên chúng ta động thủ trước, Cường bên kia lập tức bị động ngay”.
Danh chửi đổng một câu, trong lòng buồn bực hút thuốc.
“Hãy kiên nhẫn” Huy nhìn đồng hồ trên tay, “Nhanh có kết quả thôi”.
Hai mươi phút đồng hồ sau, bộ đàm lại một lần nữa truyền tới tin tức thông báo: Chiếc xe của bọn bắt cóc tống tiền đã đi qua điểm mai phục thứ hai, vẫn như cũ không yêu cầu ném vali tiền.
Ánh mắt mọi người một lần nữa tập trung lên người Huy. Anh không lên tiếng, trầm mặc hút hết điếu thuốc trên tay, sau đó, đẩy đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: “Đi thôi”.
Mười lăm phút đồng hồ sau đoàn tàu sắp đi qua điểm mai phục thứ ba, đến lúc này bất kể bọn bắt cóc tống tiền có yêu cầu ném vali tiền hay không, hành động vây bắt nhất định phải tiến hành.
Dưới sự chỉ đạo của Huy, đoàn thám tử tung mẻ lưới cuối cùng để bắt trọn ổ bọn bắt cóc, giải cứu được Ngọc.
Huy, Danh cùng 3 thám tử khác men theo góc tường cẩn thận, dè dặt tiến vào tầng ba toà nhà số 2, lại rón ra rón rén đi lên khoảng giữa tầng 4 và tầng 5, không một tiếng động, lên đạn, búa phá cửa cùng thiết bị làm nhiễu tín hiệu liên lạc đã chuẩn bị sẵn sàng, 5 đôi mắt đều tập trung nhìn chăm chăm phía trên không xa, nơi một cánh cửa gỗ đang khép kín, chỉ chờ đợi một mệnh lệnh lệnh cuối cùng. Đột nhiên, Danh giữ chặt ống nghe điện thoại, cau mày, lập tức nét mặt liền trở nên kiên định hơn: “Bọn bắt cóc tống tiền cho xe ngừng lại cạnh quốc lộ 107, điểm dừng xe cách đường sắt không quá 150 mét”. Anh ta ghé vào tai Huy thấp giọng nói.
“Người của chúng ta đâu?” Huy vội vã hỏi.
“Thám tử Cường vì đề phòng bọn bắt cóc tống tiền nghi ngờ, đã chạy qua rồi, có điều anh yên tâm, có người của chúng ta mai phục gần đó”. Danh xem đồng hồ đeo tay “Ước chừng khoảng 3 phút sau đoàn tàu sẽ đi qua chỗ đó”.
Tin tức này khiến mọi người lập tức phấn khởi tinh thần, mỗi người đều giống như cây cung đã kéo dây, sẵn sàng chờ phát động. Danh chăm chú lắng nghe động tĩnh trong điện thoại, đột nhiên, mắt anh ta mở to. Huy để ý đến sự biến đổi trên nét mặt của anh ta, không nói gì, chỉ chiếu một ánh mắt dò hỏi. Sắc mặt Danh rất kỳ quái, tựa hồ khó có thể tin vào việc đã dự liệu từ trước. Bỗng nhiên, anh ta đấm một đấm lên vai Huy.
“Thật là… thám tử anh đoán trúng phóc!” Danh tuy thấp giọng, nhưng không che dấu không được sự hưng phấn “Bọn bắt cóc tống tiền yêu cầu đem vali tiền ném qua cửa kính!”.
Mấy người nhất thời đều hơi rung động, thậm chí một thám tử trẻ còn xoa tay hỏi: “Thế nào, bây giờ động thủ sao?”
Danh vội vàng dùng tay ra hiệu mọi ngừơi im lặng, nheo mắt nghe tình tình được thông báo qua bộ đàm, vừa nghe vừa nhỏ giọng truyền đạt: “Ném xuống rồi…Bọn bắt cóc tống tiền đã lấy được tiền… Đang lái xe đi…Người của chúng ta đã đi lên…Khốn kiếp!”
Lời còn chưa dứt, Danh liền cầm điện thoại cất bước xông tới!
“Hành động!” trong nháy mắt, Danh đứng ở trước cửa “Hắn vẫn liên lạc với Mỹ!”
Gần như đồng thời, một người mở thiết bị làm nhiễu sóng, một thám tử khác xách búa phá cửa hướng chiếc khoá dùng lực đập xuống. Một lực tác động cực lớn đánh vào làm cho cửa gỗ trong nháy mắt đã bung ra, một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người đã vọt vào phòng 502!”
Tiếng thét chói tai phát ra từ miệng một người phụ nữ, cửa bị phá cô ta đang đứng sau cửa, kết quả là bị đụng ngã lăn trên đất. Người phụ nữ này tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc với tình huống 5 người đột nhiên xâm nhập, dùng cả tay chân vùng dậy, hướng một căn phòng phía bắc lao tới, cho dù dưới ánh sáng mờ mịt, mọi người đều nhìn rõ trong tay cô ta hào quang chợt loé lên.
Đó là một con dao phay.
Huy nhảy vọt một bước tới, níu chặt cổ áo cô ta, tay phải nhanh nhẹn đoạt được con dao, xoay tay trái, ấn người phụ nữ ngã xuống đất
“Đi vào trong đó xem!”.
Hai thám tử theo lệnh vọt vào căn phòng phía bắc, lập tức liền hô lớn: “Con tin ở đây!”
Huy vội vàng xông vào, đó là nhà vệ sinh, hai thám tử nâng Ngọc từ trong bồn tắm lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ngọc liều mạng giãy dụa, đôi mắt trợn lên, bị băng dán dán kính miệng, trong miệng truyền ra thanh âm “Ô ô”
“Cô đừng khẩn trương, đừng khẩn trương” Huy chìa tay ra an ủi cô ta “Chúng tôi tới để cứu cô”.
“Cứu” tiếng này khiến Ngọc hoàn toàn trầm tĩnh lại, cô ngừng giãy dụa, đầu nghiêng qua, lập tức ngất đi.
Huy cầm bộ đàm lên nói: “Hiện trường đã được khống chế”.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, người phụ nữ nằm bò ở dưới mặt đất mặt áp xuống sàn, đôi tay đã bị còng lại. Danh đứng ở bên cạnh cô ta gọi điện thoại, thấy Huy đi ra, tươi cười sảng khoái nói: “Bên kia cũng xong việc, nhân chứng, vật chứng đều đủ cả”.
Huy gật gật đầu, lại hướng người phụ nữ trên đất bĩu môi: “Chính là cô ta sao?”
“Không sai” Danh gấp điện thoại, “Chính là cô Mỹ”.
Đại công cáo thành, Huy đột nhiên cảm thấy mỏi mệt nói không ra lời, anh tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, lẳng lặng nhìn nhân viên khám nghiệm hiện trường và bác sĩ tiến vào phòng.
Việc lấy chứng cứ tiến hành đâu vào đấy, các loại vật chứng theo thứ tự được đánh số, cất vào trong túi vật chứng. Hiện trường tổng cộng tìm thấy hai máy tính, nhân viên kỹ thuật kiểm tra máy tính cẩn thận, phòng ngừa đoạn thu hình bị phát tán ra ngoài. Ngọc sau khi được chích thuốc trợ tim, đã chậm rãi tỉnh dậy, Danh lớn tiếng chỉ huy, với dáng vẻ rất đắc chí.
Mỹ hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, điên dại khóc rống lên. Người đàn ông bị bắt ở cạnh quốc lộ 107 tên là Vĩ, 33 tuổi, là người yêu của Mỹ, bị Mỹ dụ dỗ sau đó tham gia bắt cóc Ngọc. Bởi vì chứng cứ vô cùng rõ ràng, cho dù không có khẩu cung của hai người, khởi tố bọn họ cũng không có gì là khó. Huy tự biết công việc lúc này đã không cần tới sự tham gia của mình nữa, liền một mình đi về khách sạn dọn dẹp đồ đạc để quay lại TP.HCM vì trung tâm đang cần anh cho một phi vụ mới./.
* Tên nhân vật đã được thay đổi để đảm bảo tính bảo mật cho khách hàng.
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007