Kẻ đào mỏ tội lỗi
Phần 1: Người bạn tình cờ
Tôi đã nhiều đêm mất ngủ và luôn đặt dấu chấm hỏi? Phải chăng tôi và gia đình đã sai điều gì? Tại sao chị mình lại bế tắc và bí hiểm như vậy? Là một quân nhân được đào tạo bài bản những kỹ năng chuyên nghiệp, tư duy logic như tôi sao không tự suy luận và hóa giải được. Tôi đã được gặp anh thông qua sự sắp đặt của hằng, Mr. Huy người đứng đầu văn phòng thám tử Sài Gòn T&T.
Sinh ra ở một vùng ven đê đồng bằng Sông Hồng, trong một gia đình gọi là tử tế, bố mẹ đều là nhà giáo nhân dân được mọi người kính trọng, 2 chị em được bố mẹ cho ăn học hết đại học, chị là thạc sỹ kinh tế làm cho doanh nghiệp nước ngoài, tuy áp lực công việc khá cao nhưng bù lại chị có mức thu nhập hơn người, ngày chị lấy chồng cũng chính là ngày tôi tốt nghiệp đại học “đại học cảnh sát”. Cả gia đình họ mạc đều quan tâm tới sự kiện tôi hoàn thành những năm đèn sách, tập luyện vất vả làm cho cả họ được mở mày mở mặt với các họ tộc khác trong làng vì có người con, người cháu, người em, người anh là sỹ quan cảnh sát đầu tiên trong họ lại tốt nghiệp đại học hệ chính quy đàng hoàng.
Ngày vui của chị tôi cũng bị sao nhãng đi phần nào, phần vì nhà gái chỉ chủ động việc ăn uống đối đãi với quan khách bạn bè bà con dòng họ và đợi nhà trai tới trà thuốc và rước dâu, phần lễ nghi, tổ chức do nhà trai chủ động, chuẩn bị. Quê tôi là vậy, phận gái cho dù giỏi giang thế nào đi nữa thì suy nghĩ của những bậc tiền bối cũng không thoát khỏi văn hóa làng xã “trọng nam khinh nữ” . Đám cưới của chị tôi được tổ chức tốt đẹp như mong đợi của bố mẹ, tuy nhiên cũng không tránh khỏi một vài lời đàm tếu của họ hàng, bà con, xét ra thì tránh sao được. Ui dùi “ma chê, cưới trách” mà lại., mẹ tôi chép miệng nói vậy .
Thời gian rồi cũng qua đi, chị dư giả kinh tế và mua 1 căn chung cư cao cấp tại thủ đô Hà Nội, bố mẹ tôi cũng giành dụm được ít nhiều đưa chị làm vốn (gọi là của hồi môn). Anh rể tôi là người khá kiệm lời, tôi cũng không hiểu anh chị quen nhau trong hoàn cảnh nào, cảm nhận của tôi về anh rể không mấy thiện cảm, công bằng mà nói nếu tôi là chị chắc chắn anh không vào tầm ngắm, linh cảm của tôi về người đàn ông này có gì không ổn, hay là do bệnh nghề nghiệp? ít nhiều gì thì cũng 5 năm trời tôi được huấn luyện những kỹ năng để phòng ngừa và đối phó với tội phạm, kẻ xấu.
Phần 2: Nhận diện kẻ xấu
Nhiệm vụ của một sỹ quan công an mới ra trường như tôi phải đảm nhận nhiều công việc cấp trên giao phó, dù sao thì tôi cũng là lính trẻ, được đào tạo bài bản và có năng lực trong công tác, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm trong quá trình tác nghiệp và trải nghiệm trong cuộc sống. Tôi phải cố gắng để đạt chiến sỹ thi đua và là cán bộ lòng cốt của đơn vị, đó là nhận xét, ý kiến của các anh, các chú cùng cơ quan, phần vì họ động viên tôi, phần vì họ cũng hòa đồng cùng cách sống, sinh hoạt của tôi với họ.
Vậy là đã thấm thoát 4 năm, bố mẹ tôi sức khỏe cũng yếu đi nhiều, tuổi già vội đến bên hai mái tóc bạc trắng, họ bắt đầu những thắc mắc và đòi hỏi nhu cầu cần thiết, chính đáng với họ. Yêu cầu cấp thiết được đặt ra là tại sao tôi chưa lập gia đình? Bạn gái của tôi thế nào? Họ cần có cháu nội, cháu ngoại để bế bồng, nhu cầu có một đứa cháu lúc này là vô cùng hợp lý, cuộc họp gia đình được bố mẹ tôi chủ động triệu tập trước một tuần, qua điện thoại của mẹ, tôi thấy mức độ quan trọng và không thể tìm lý do vắng mặt.
7h30 tối sau khi dùng bữa tối xong các thành viên đều tề tựu trước bàn, mỗi người một chén trà nóng bốc khói nghi ngút, bố tôi vào đề: Gia đình ta rất lâu rồi mới có dịp ngồi đầy đủ các thành viên trong nhà. Hôm nay bố mẹ gọi các con về để đưa ra hai vấn đề chính mà không ai khác ngoài các con là người trực tiếp giải quyết các vấn đề đó, có chăng bố mẹ chỉ là người tham vấn hoặc gián tiếp …1. Vợ chồng Linh đã cưới nhau còn 1 tháng nữa là được 5 năm, kinh tế và công việc của hai con đều ổn định nếu không nói là khá giả? bố mẹ thắc mắc giờ này các con chưa sinh nở thì đợi đến khi nào? Hay là một trong hai con có điều gì không ổn, các con có quyền đưa ra ý kiến biện hộ của mình để mọi người cùng chia sẻ và tìm cách khắc phục.
- Việc xây dựng gia đình của anh Dũng (tôi tên Dũng) phải được tiến hành ngay khi sang năm mới, anh Dũng có trách nhiệm đưa bạn gái về nhà giới thiệu và ra mắt đồng thời cho hai bên gia đình làm quen để tiện bề quan hệ giữa hai bên, qua một số thông tin các anh các chú trong cơ quan của anh cung cấp chúng tôi được biết anh đã có bạn gái cùng cơ quan!
Bố nói chưa dứt câu tôi như người bị luồng điện đi qua thân thể giữa mùa đông giá rét, tôi tự vấn mình đâu có ai là bạn gái? Cả cơ quan có đúng một đồng chí nữ kém mình hai tuổi người làng kế bên nhưng mình đâu có tình cảm gì như bố nói? Cô ấy cũng úp mở là đã có người yêu cùng quê rồi mà? Lạ nhỉ? Mình là chiến sỹ công an mà để bố mình nhà giáo úp sọt mình một cách thiếu chứng cứ thế này thì không ổn tí nào, được, tí nữa mình sẽ dùng kiến thức, nghiệp vụ phản biện lại xem tin tức này từ đâu ra?.
Miên man suy nghĩ cách đối phó với bố nhưng tôi vẫn không rời mắt nhìn thái độ của chị Linh, kinh nghiệm 5 năm trong ngành mách bảo cho tôi thấy chị đang rất đau khổ và không thể toát ra bằng lời, mắt chị ngấn lệ và luôn chủ động nuốt hết những nghẹn ngào cho riêng mình, chị bắt đầu khóc và không nói được điều gì, anh rể tôi tỏ vẻ thờ ơ và vô cảm trước những dằn vặt đau khổ của chị tôi, cũng như mọi thương cảm từ phía các thành viên trong gia đình tôi. Quả thật nếu không là một quân nhân, và nếu không là đứa con, đứa em trong gia đình được giáo dục và học hành tử tế tôi đã sẵn sàng cho thằng anh rể vô cảm khốn nạn kia vài quả đấm vào mặt mới xứng với những gì nó đã gây ra hoặc đối xử không tốt với chị tôi mà tôi có thể hình dung được thông qua sự tiều tụy vô hồn của chị gái mình.
Cuộc họp gần như kết thúc không như mong đợi, vấn đề đầu tiên trong hai vấn đề vẫn không được giải quyết, chị gái tôi phải lên phòng nghỉ vì sức khỏe bị suy yếu đột ngột, thằng anh rể khốn nạn cũng nhân lúc gia đình lộn xộn tìm cách chào qua loa rồi lấy xe biến về Hà Nội. Gia đình tôi mọi người đều cảm nhận sắp có một biến cố nào đó nó đã âm ỉ từ lâu mà sắp bắt đầu hé lộ.
Phần 3: Sự im lặng muộn màng:
12h trưa cái bụng bắt đầu thấy đói, tôi cùng anh em trong cơ quan vội xuống cantin dùng cơm trưa, vừa cầm đĩa cơm nóng hổi chưa kịp ăn miếng nào thì điện thoại reng lên, móc vội điện thoại ra tưởng rằng có tin báo từ cơ sở về một vụ án nào đó hay cấp trên gọi giao nhiệm vụ mới nhưng đều không phải, là điện thoại của chị Linh.,
+ Alo dạ em nghe chị Linh.,
- Em đang ở đâu vậy?
+ Em ở cơ quan
- Ăn cơm trưa? Nếu em chưa ăn thì ghé cơ quan đưa chị đi an và tâm sự chị em chút, chị rảnh tới 1h30 thôi.
+ okie, 12h15 em qua tới chị, chị xuống thang máy đi là vừa em tới.
Tuy là hai chi em làm việc cách nhau vài cây số nhưng tôi thì tháng ngày mải mê với những vụ án, chị thì làm việc cho công ty liên doanh nước ngoài nên sức lực và thời gian cũng chẳng còn đủ để quan tâm được người khác.
Chị lên xe đi, tôi thấy chị gầy hơn, tiều tụy hơn cách đây 1 tháng từ khi có cuộc họp gia đình. Tôi đưa chị vào quán bún chả gần đó có gốc cây Sấu rất mát và có bàn ghế hợp với việc vừa ăn trưa vừa nói chuyện, 2 phần bún vừa mang ra còn bốc hơi nghi ngút bên chén nước mắm chua ngọt, chị cầm đũa lên chưa kịp ăn miếng nào thì bắt đầu hỏi: Em có tiền không cho chị mượn được không? Tôi thấy rất bất ngờ với câu hỏi của chị và thật sự bị sốc. Tôi buột miệng nói: Trời đất, chị làm lương gấp 20 lần của em, tức là lương em có 5 triệu đồng/tháng, còn của chị hơn 100 triệu/tháng, chị chưa có con cái, cũng không đầu tư gì, nhà cửa đã mua và trả hết tiền từ lâu? Chị cần gì đến tiền mà phải mượn thằng lính quèn này hả? hay là chị thử lòng em?
Chị không trả lời mà cũng không nói gì nữa, nét mặt chị như thất thần, lúc này tôi ngầm hiểu việc chị mượn tiền tôi là thật, còn vì sao chị phải mượn tiền tôi thì có lẽ sẽ là câu chuyện dài mà không dễ gì chị cho tôi biết, với tôi cảm nhận đây là lỗi đau của chị …
Em thật tình thì không có nhiều tiền vì chị cũng biết em chỉ đơn thuần là chiến sỹ trẻ không làm thêm gì khác nên em có tất cả là khoảng gần 50 triệu thôi, nhưng em gửi mẹ giữ hộ, mỗi tháng lương em đều gửi về mẹ giữ. Nếu chị dùng tới thì mai em về mang lên cho chị.
Chị lẩm bẩm: Em làm lương tháng có 5 triệu mà cũng tiết kiệm được 50 triệu, còn chị lương cả 100 triệu mà phải đi mượn tiền em…
Cứ thế chị lảm nhảm gì đó mà tôi không hiểu, linh cảm của tôi về chị là bất ổn rồi, thật sự là có vấn đề gì đó rất khủng khiếp với chị.
Tôi rút ví tính tiền bún chả và chở chị về lại công ty, chị vẫn không quên lời dặn em đừng nói cho bố mẹ biết về việc chị mượn tiền của em nhé! Vâng chị yên tâm.,
Phần 4: Thực hiện lời hứa
Về tới cơ quan tôi dùng máy điện thoại để bàn gọi vào máy di động cho mẹ tôi nhằm củng cố lòng tin là con trai cụ đang trực ở cơ quan và có một yêu cầu mong cụ giải quyết giúp.
Mẹ! Số tiền con gửi mẹ có dùng vào việc gì chưa?
Mẹ già rồi, có tiền lương hưu của mẹ và bố còn chưa tiêu hết thì tiêu vào tiền chuẩn bị cưới vợ của anh làm gì? Bố anh chứ!
Thế sáng mai con về mẹ cho con mượn lại 50 triệu nhé, con có việc cho anh bạn thân đồng nghiệp cùng cơ quan dùng vào việc cưới vợ trước, con cưới sau thì dùng sau mẹ nhé. Uh, mai con về mà lấy. Bố mẹ tôi rất thương yêu và quý anh em đồng nghiệp của tôi và ngược lại, mẹ tôi rất yêu thích ngành công an, hiểu được ý của mẹ, tôi quyết tâm vào ngành theo mong muốn của mẹ. Để giúp chị một cách dễ dàng thì dùng uy tín và việc của anh em đồng đội với yêu cầu này thì quả là thượng sách, đảm bảo thành công 100%.
Vậy là tôi yên tâm vì sẽ thực hiện được lời hứa với chị Linh.
Đưa tiền cho chị xong mà lòng tôi nặng chĩu, tôi không biết vì bụi đường hay vì lỗi đau đang phải chịu đựng của chị mà sống mũi tôi thấy hăng và khóe mắt cay xè.
Tôi bị mất tập trung trong công việc và cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với chị Linh, mình cần biết những gì đang diễn ra sau lưng người phụ nữ đã từng xinh đẹp trở lên tiều tụy đau khổ kia.
Phần 5: Kỳ nghỉ phép không báo trước
Cấp trên quyết định cho tôi nghỉ phép một tuần, tôi bồi hồi ngồi nghĩ ra cách tiêu tốn 7 ngày phép đó, hay là mọi việc sẽ bắt đầu từ thằng anh rể tồi tệ kia, mình có cần tự thực hiện việc điều tra ông ta không?
Anh Dũng được nghỉ phép dài ngày quá nhỉ, Em vừa bên cần vận về họ cho em biết:
Anh sẽ làm những gì? Đi những đâu? Câu hỏi của Hằng người chiến sỹ trẻ nhất cơ quan là nữ giới cùng quê làng kế bên làng tôi mà tôi đã có lần nhắc tới ở kỳ trước.
Tôi trả lời! Anh cũng chẳng biết nữa, không biết đi đâu em ah, người yêu thì không có, bạn bè thì đều ở quanh Hà Nội cả, đi đâu đây? Hì hì, hay anh em minh đi uống café đi, biết đâu em tư vấn giúp anh vụ này. OK, hôm nay để em mời café anh nhé.
Chúng tôi bắt đầu đi bộ ra ngoài cơ quan và tìm được quán café đối diện cơ quan “café Brother” nổi tiếng từ thời pháp thuộc tới giờ, Hằng kêu hai ly café nóng, thường ngày trên mỗi bộ đồ quân phục chúng tôi thiếu đi tính nhu mì tình cảm mà sen vào đó là chuỗi những khẩu lệnh, tuân theo mệnh lệnh, chỉ thị. Hôm nay tôi mới có dịp cảm nhận sự duyên dáng, dịu dàng tâm lý của Hằng. Hằng bắt đầu câu chuyện: Cách đây gần 1 năm ngày cuối tuần em xuống ca trực được về quê thăm gia đình, tình cờ hôm đó em được gặp người bạn thân là đồng nghiệp của bố em ghé chơi, qua câu chuyện của hai người bố, em được biết người bạn đó là bố anh, ông say xưa kể về người con trai của mình đang công tác ở đơn vị nào, tên là gì, tính tình thế nào … và bố em cũng vậy, ông khoe con gái ông giỏi giang, học giỏi nhất, công tác tốt và làm cùng đơn vị với con anh, từ đó em lén nghe họ hẹn ước làm thông gia với nhau, hôm đó dưới sự điều động của bố em giao toàn việc phải hiện diện để bố anh duyệt con dâu tương lai, em biết hết tâm ý của 2 cụ nhưng không thể làm gì khác, nào là pha bình trà mới con, ra rót trà con, lấy cho bố cái bật lửa (rõ dàng là 2 cụ có hút thuốc đâu?) và từ hôm đó em cũng bắt đầu quan tâm tới anh, nhưng do anh vô tình và em cũng không đủ can đảm để tiếp cận anh theo đúng nghĩa của người con gái đang yêu thông thường khác, em khô khan, cứng nhắc quá phải không anh? Tôi bắt đầu cảm động tấm chân tình của Hằng, giờ thì tôi cũng thầm hiểu ra vì sao cuộc họp gia đình hôm trước bố tôi sao lại khẳng khái chụp mũ tôi đã có bạn gái cùng cơ quan, và tôi cũng hiểu thêm là ông âm thầm trợ giúp mai mối tôi với Hằng thông qua số điện thoại mà bố Hằng cung cấp, thật là kỳ lạ. Mình là công an nghiệp vụ được lãnh đạo sếp loại khá giỏi mà có kẻ địch liên minh hợp tác tấn công phía sau từ lâu mà không hề hay biết, công tác “phòng ngừa từ trước, ngăn trặn từ xa” kể như không lấy gì làm hiệu quả.
Phần 6: Tự có người yêu
Hằng nói! Em thấy anh dạo này ưu tư nhiều, công việc thiếu tập trung, các anh các chú trong cơ quan cũng lo cho anh, không biết anh có vấn đề gì cần chia sẻ, giúp đỡ, nếu là chuyện tình cảm, tình yêu với ai đó anh cứ nói ra em không trách gì anh đâu và anh cũng đâu có lỗi gì, có chăng là em và 2 người bố kia có lỗi thôi. Tôi vội vã lên tiếng một cách vô thức vì thật ra tôi có được Hằng là người yêu, là vợ tương lai thì còn gì tốt hơn thế, đến đây thì tôi cũng đã biết bố của Hằng chính là thầy giáo chủ nhiệm 3 năm học cấp 3 của tôi, một người thầy đáng kính trọng và 1 người học trò thông minh tinh nghịch nhất lớp chắc thầy còn nhớ:
Thật ra anh đang không biết mình sẽ làm gì trong những ngày phép em ah?
Hằng! đó không phải là câu trả lời của một chiến sỹ hạng A? Anh định biến câu hỏi của em thành câu hỏi ngược lại của anh hả? ngay cả câu hỏi của anh cũng thiếu sự tự tin thì ai mà trả lời được? Anh hãy nói thật cho em biết, anh đang có điều gì phiền muộn? nếu không thành thật trả lời thì em tính tiền café mình về, em cũng không nói chuyện với anh nữa.,coi như chúng ta không có buổi café này, em và anh cũng chưa nói gì hôm nay hết. Câu nói của hằng rất mạnh mẽ, cứng rắn và có phần như chỉ thị, ra mệnh lệnh cho tôi dựa vào một số quyền uy, ủy thác nào đó từ cấp trên là bố làng và bố tôi mà tôi thầm hiểu là mình không thể không chia sẻ khi Hằng đã sẵn sàng đón nhận dù đó có thể là điều xấu xa của tôi., Chuyện về chị Linh nhà anh em ah, số là thế này ….
Tôi ngồi kể hết với Hằng, một chuỗi những câu hỏi, các tình huống được đặt ra từ Hằng và tôi, kể cả các câu trả lời phản biện của cả hai đứa khiến chúng tôi càng đi sâu vào bế tắc mà không đưa ra được hướng giải quyết cụ thể. Chốt lại hằng nói: Em đã có cách.
Cách gì? Em nói đi!
Ngày mai em đặt vé, em và anh vào Sài Gòn, em sẽ giới thiệu cho anh một người bạn, người bạn này chắc anh cũng biết vì học cùng cấp 3 với anh và ra trường trước anh 2 năm tức là anh vào cấp 3 học được 1 năm thì anh ấy tốt nghiệp cấp 3. Là ai vậy ta?
Là anh trai của em, không nói tên, nói ra anh sẽ biết thì còn gì là bí mật nữa, em chỉ tiết lộ thế này:
Học hết cấp 3 anh ấy thi đậu vào Đại Học An Ninh, tốt nghiệp, công tác trong ngành 4 năm thì xin biệt phái ra làm kinh tế nghiệp vụ và mở văn phòng thám tử nổi tiếng đầu tiên ở Sài Gòn, là 1 nhà tâm lý giỏi, rất có uy tín, là chiến sỹ công an có nghiệp vụ tinh thông, 1 điều tra viên đầy kinh nghiệm có thể tư vấn, hỗ trợ em rể tương lai được chưa?
Hằng nói rất tự tin và có phần tự hào về anh trai của mình cũng như vô tình hay cố ý mà luồn mình thành em rể tương lai. Đúng là đại học cảnh sát có khác, đào tạo ra những con người hoàn hảo cả về nghiệp vụ và sắc bén trong từng câu chữ.
Ah Huy? Anh Huy phải không?
Đúng vậy!
Người này thời cấp 3 cũng đã nổi đình nổi đám, tính cách của mình và anh ta khá giống nhau, học giỏi, quậy tưng bừng, 2 thằng đã có ít nhất 1 lần chạm trán nhau và suýt nữa thì được tuyên dương toàn trường về thành tích lấy gạch đá chọi nhau phải băng bó, cũng may mà bố anh ta là giáo viên chủ nhiệm có uy tín, còn bố tôi là bạn chiến đấu cùng thầy giáo hiệu trưởng, sau này lại là đồng nghiệp nên việc xử lý của tôi và Huy chỉ dừng lại ở mức nhắc nhở phụ huynh qua điện thoại, sau đó mình cũng chỉ biết tay này thi đỗ Đại Học An Ninh còn những thành tựu anh ta đạt được thông qua em gái anh ta nói thì thực sự là đàn anh đáng để mình ngưỡng mộ, học hỏi.
Phần 7: Gặp lại đàn anh năm nào
Sân bay Tân Sơn Nhất lúc 9h00.
Hằng: Anh Huy kìa., Anh ah. Đây là a Dũng cùng cơ quan với em như em đã nói qua điện thoại với anh., còn đây là anh Huy, Huy thám tử anh trai của em.
Huy nói trước: Chào Dũng Sen, khỏe không em? Có nhận ra anh không ? “cái tên Dũng Sen mình đã cố quên nó từ lâu rồi mà sao thằng cha này hôm nay còn nhắc lại, chính tỏ nó có trí nhớ tốt thật, ngày đầu vào học cấp 3 tụi tôi phải đi bộ qua cách đồng lúa và đi vòng quanh qua 1 đầm sen rộng lớn mới tới trường cấp 3, tôi dẫn đầu nhóm bạn cùng lớp ăn trộm sen trên đường đi học, cả bọn bị bắt và dẫn về trường với thành tích cũng đồng thời là vật chứng của vụ trộm là 1 đống Sen cất giữ trong cặp sách và túi quần, tôi được nêu tên trong bảng thông báo toàn trường, từ đó biệt danh Dũng Sen thật đáng ghét và thật hổ thẹn đối với tôi”.
Chào anh Huy., tôi bắt tay anh, cái bắt tay của 2 người lính rất khỏe và săn chắc, anh siết mạnh tay tôi và ghé sát tai tôi nói nhỏ “cậu làm em gái tôi buồn là ăn gạch với tôi như ngày xưa đó”, tôi cũng không vừa, choảng lại ngay “gạch hả? giờ em có Súng và có giấy phép xử dụng Súng”.
Hằng đứng thừ người ra không biết 2 thằng cha này đang ân oán gì nhau mà có vẻ nghiêm trọng.
Huy trở lại như chưa có chuyện gì, 2 em lên xe đi, ta về nhà tắm rửa rồi đi ăn tối.
Trên đường từ Sân bay về nhà Huy, tụi tôi ôn lại những kỷ niệm xưa cũ, gần như say xưa mà quên mất là trên xe còn có anh tài xế lái xe của Huy và cô bạn gái đồng nghiệp đáng yêu của tôi.
Phần 8: Kinh nghiệm có từ thực tế
Huy gần như đã hiểu hết về mọi ưu tư phiền muộn của tôi, anh gần như hiểu rõ bản chất của vấn đề hơn tôi và Hằng, đúng là nhà thám tử với những kinh nghiệm sương máu khiến anh có cái nhìn sắc bén và đa chiều về vụ việc.
Huy hút khá nhiều thuốc lá, mỗi lần anh cầm điếu thuốc nuốt chọn từng hơi thuốc vào trong phổi tôi chợt liên tưởng tới bố anh, người thầy chủ nhiệm đáng kính của tôi 3 năm trung học, thầy nghiện nặng thuốc lá, mỗi tiết học thầy hút 3 điếu, 4 tiết trung bình thầy hút 12 điếu chưa kể giờ ra chơi, 2 khe ngón tay của thầy vàng suộm vì ám khói thuốc mỗi ngày… phải chăng nghiện thuốc lá cũng là di truyền sao? Tôi chợt suy nghĩ thoáng qua như vậy. Huy cất giọng nhẹ nhàng nói với tôi và Hằng khi đã đốt xong điếu thuốc lá.
Vấn đề chính và cốt lõi xuất phát từ “chàng rể” kia Dũng ah, theo kinh nghiệm của anh và dựa trên những biểu hiện từ chị gái của em “Linh” mà em cung cấp thì sẽ có rất nhiều uẩn khúc xuất phát từ người đàn ông này.
Anh đưa ra các giả thiết sau:
- Vấn đề chính trong cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình yêu đích thực, cuộc hôn nhân này theo anh không có tính tự nguyện nếu không nói là miễn cưỡng.
- Mục đích việc kết hôn không nhằm mang lại hạnh phúc cho nhau hay nói đúng hơn chị gái em đã bị đưa vào thế và có thể bị khống chế, ép buộc theo ý anh ta.
- Việc không sinh con cũng là từ anh ta, anh ta không muốn có con với Linh vì lý do nào đó nhưng nhất định không phải từ Linh.
- Kinh tế trong gia đình này thật ra là con số 0 nếu không nói là số âm.
=} kết luận của anh là mọi nguồn gốc từ anh này. Có thể anh ta đã có gia đình, hoặc có người phụ nữ khác trước khi kết hôn, anh ta rất có thể đã có con riêng, thật ra tình yêu trong cuộc hôn nhân này không có, anh ta chỉ lợi dụng và sống tầm gửi Linh mà thôi.
Tôi thật sự cảm thấy Huy như là người trong chính sự việc nói ra và đã thuyết phục tôi hoàn toàn.
Huy nói, 2 em cứ thư giãn thoải mái và tận dụng những ngày phép quý giá này, vụ này để anh góp một phần công sức là coi như hóa giải được mọi thứ cho Dũng, thật ra đang ngồi nói chuyện với hai em thì nhân viên anh bố trí điều tra, xác minh người anh rể kia bước đầu đã có những thông tin đúng như anh suy nghĩ., lại 1 bất ngờ nữa về Huy khiến tôi ngỡ ngàng, tôi không tin về óc sang tạo và khả năng xử lý vần đề của anh lại nhanh đến mức một người làm công tác nghiệp vụ như tôi phải thán phục.
Tôi bắt đầu có cảm giác yên tâm và thoải mái về kỳ nghỉ phép mà Hằng là người đã mang đến và ban tặng, phụ nữ thật khó hiểu mà cũng thật tài tình, họ có khả năng chịu đựng gian khổ và cũng biết cách vượt qua nó theo cách mà đàn ông không có được.
Hai đứa tôi đưa nhau đi chơi Sài Gòn như một cặp tình nhân thực thụ, chúng tôi đi bộ ra chợ Bến Thành, đi dạo quanh các phố đi bộ, chợ đêm, Sài Gòn thật náo nhiệt và đông đúc khác hẳn với Hà Nội về đêm.
Phần 9: Kẻ đào mỏ phải trả giá.
10h sáng ngày nghỉ phép thứ 6.
Huy, tôi và Hằng ngồi ăn sáng gọi café uống, quán café này Huy chọn thật ấn tượng “Café Thềm Xưa”, không gian được bài trí tỉ mỉ vừa cổ kính, vừa hiện đại, đa phần thực khách tới đây đều là những người có tiêu trí hiện đại, cách ăn mặc, văn hóa ăn nói nhẹ nhàng, mùi nước hoa cũng đa dạng theo mỗi gu thẩm mỹ sang trọng của từng người., tôi đang nhìn quanh thì Huy rút trong cặp táp ra 1 bao thư lớn màu vàng đất, đây chính là màu ưa dùng nhất trong ngành an ninh, màu chủ lực thể hiện sức mạnh và ý trí. Tôi đoán bên trong bao thư chứa đựng tất cả những gì mà tôi rất muốn biết, nó đã gây ra biết bao đau khổ cho chị tôi.
Huy nói, việc của cậu bây giờ là phải bình tĩnh phối kết hợp với Linh, gia đình và cơ quan công an, cương quyết cắt bỏ khối ung thư đã tồn tại trong gia đình nhỏ của Linh cũng như gia đình cậu 6 năm nay, đưa kẻ khốn nạn này ra ánh sáng pháp luật. Ý kiến của tôi là cương quyết và dứt khoát để cứu Linh khỏi vũng bùn mà hắn đã cố tình tạo ra.
Hắn (Tuyến) xuất phát điểm là trưởng phòng Marketing một công ty thuộc khối doanh nghiệp nhà nước, hắn gặp Linh trong một lần công ty cử Linh đi tiếp cận doanh nghiệp hòng đấu thầu 1 dự án về thiết bị y khoa, trong lần đó 2 bên đều cử ra 2 cá nhân đại diện gặp nhau làm quen và tiếp cận tại 1 nhà hàng hạng sang, vào giờ chót thì chỉ có Linh và Tuyến gặp mặt để bàn về dự án, 2 nhân sự kia vì lý do nào đó đã vắng mặt, trong bữa ăn Tuyến đã dùng thủ đoạn nào đó khiến Linh mất kiểm soát và không còn biết gì nữa, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình trong khách sạn …, kể từ đó Tuyến đã có những tấm hình và video trong tay làm vũ khí, với con người như vậy ắt không tồn tại trên thương trường, hắn bị sa thải và từ đó luôn đe dọa, tống tiền Linh, về phần Linh, từ nhỏ đã sống trong sự bao bọc của gia đình, con nhà giáo nên chỉ quan tâm tới việc học, kinh nghiệm sống ngoài xã hội kể như con số không, hắn cũng đã cướp đi cái quý giá nhất trong đời con gái của Linh, Linh đã suy sụp tinh thần và hoảng loạn từ đó, phần vì lo sợ hắn tung hình trong công ty thì làm sao sống được trước mọi người, còn gia đình, xã hội, bè bạn người thân quen, đối tác nữa. Linh rất có uy tín với ban lãnh đạo công ty ở nước ngoài và tính tình hiền lành dịu dàng ai ai trong công ty đều quý trọng, giờ sự thể như vậy biết sống sao đây? Từ đó Linh sống trong sợ hãi và khủng hoảng, hắn nói gì, yêu cầu gì Linh đều phải làm theo mà không thể chia sẻ với ai.
Phần về Tuyến, hắn đã có vợ và 1 con trai nhưng 2 người sống ly thân vì vợ Tuyến không thể chấp nhận người chồng chuyên làm điều bất chính, thất đức và thiếu thủy chung, Tuyến sống ngang tàng và coi thường mọi người bên vợ, số tiền hắn chiếm đoạt, tống tiền được từ Linh hắn mua 1 ngôi nhà đáng giá 3 tỷ tại một thị trấn thuộc tỉnh Hưng Yên, đây cũng chính là quê nhà vợ bé của hắn khi thực hiện hành vi đồi bại và đê hèn giống như Linh.
Huy tiễn tôi và em gái ra sân bay Tân Sơn Nhất vào ngày thứ 7 cũng chính là ngày phép cuối cùng của tôi và Hằng, anh ghé tai tôi và nói trước khi tôi vào làm thủ tục bay “anh giao nó cho em, chăm sóc và bảo vệ nó giúp anh, bản chất của nó thật tốt đẹp nhưng thiếu cảnh giác và không có người thân bên cạnh rất có thể sẽ gặp cạm bẫy, nhớ ngày cưới chỉ cần alo cho anh trước 1 ngày, anh ghét phải chờ đợi”.
Dũng nói: Anh cho em gửi lời cảm ơn tới các anh em thám tử, cho phép em gửi chút kinh phí nhỏ này tới anh em café nhé.
Huy! Cảm ơn cậu, tôi sẽ chuyển lời và tiền tới anh em theo yêu cầu của cậu!
Sự thật đã được phơi bày, cơ quan công an đã vào cuộc, hắn đã bị bắt và phải chịu tội trước pháp luật, chị tôi cũng đã dần bình ổn lại, mọi người đang rất phấn khởi và mừng vui khi sắp đón nhận thêm một thành viên mới về gia đình, 1 chiến sỹ công an xinh đẹp dịu dàng.
Tác giả
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007