Sự việc bắt đầu vào một ngày cuối thu, khi bà Hoa ghé thăm cô nhi viện. Đây là mái nhà, là gia đình nơi bà được nhận nuôi và lớn lên. Cô nhi viện này ở nằm ở ngoại thành cách khá xa trung tâm thành phố và khu vực bà sinh sống và công tác. Bà tiếp tục tìm kiếm niềm vui ở nơi đây. Công việc này hiện bà vẫn tiếp tục làm, tuy không ghé thăm được thường xuyên như hồi còn là cô sinh viên đại học. Và dù công việc có bận rộn đến đâu thì hàng tháng một lần,bà vẫn đều đặn duy trì ghé thăm những đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi hoặc được gửi nhờ nuôi ở đây. Có rất nhiều bạn nhỏ ở đây quý bà và chúng xem bà như là mẹ ruột của mình. Mỗi lần bà xuất hiện là lũ trẻ chạy ra ùa đón vui mừng không ngừng. Không phải là vì nguồn trợ cấp được bà mang đến cho chúng mà bởi vì giữa bà với bọn trẻ có một tình cảm rất đặc biệt, nó như có một sợi giây kết nối tình cảm đặc biệt vô hình nào đó trong họ.
Thế nhưng chính cái ngày định mệnh đó, điều khiến bà hết sức ngạc nhiên băn khoăn chính là bà vô tình bắt gặp ông Hoàng – chồng mình cũng đi vào cô nhi viện. Điều này vừa khiến bà vừa vui mừng, lại vừa hoang mang và cũng rất là lo lắng. Vui mừng bởi vì ông chồng trước giờ chưa từng ủng hộ những công việc từ thiện của bà chút nào, thế mà nay ông bỗng dưng đến một nơi như thế này. Phải chăng ông đang ngầm quan tâm và giúp đỡ bà? Nhưng lại xét thấy trước giờ ông không phải là mẫu người lãng mạn, quan tâm vợ con từng chi tiết nhỏ như thế, bởi trước giờ trong mắt ông tiền là thứ quan trọng nhất những thứ khác có hay không đều không quan trọng. Và chưa kịp hết nỗi vui mừng bà lại bắt đầu vô cùng lo lắng bởi biết đâu ông lại kiếm một mối làm ăn gì đó để kiếm chác chăng? Cũng chính vì trước giờ ông luôn luôn cho rằng đó là công việc vô bổ và chỉ có những người rảnh rỗi, vô công rỗi nghề như bà mới đi làm việc công ích như thế để giết thời gian nhàm chán của mình.Ông cũng xem đó như là một cách “vứt tiền qua cửa sổ” bởi trong mắt một người làm về kinh tế “chính hiệu” thì mỗi một chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống đều bị ông mang ra cân, đo, đong, đếm với những định lượng “kinh tế học”.
Sau những lo lắng cũng như linh cảm của một người phụ nữ. Bà Hoa quyết định tìm đến những thám tử như chúng tôi để được hỗ trợ và hiểu rõ nguồn gốc của vấn đề. Bà cũng nói rằng, nếu như kết quả là hướng tốt thì bà hẳn sẽ rất cảm động, còn nếu không thì bà cũng sẽ có những phương án, kế hoạch của riêng mình để cản trở việc làm ăn của ông của ông ở nơi đây.
Với những thông tin mà bà Hoa cung cấp, đội thám tử tư T&T của chúng tôi đã lên kế hoạch tìm ra gốc rễ của vụ án. Thế nhưng câu chuyện phía sau nó lại không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng.
Ngay sau khi nghe hết tình tiết câu chuyện, chúng tôi lập tức lên kế hoạch điều tra sự vụ, những thám tử tư chuyên nghiệp lập tức hành động theo kế hoạch đã được đề ra trước đó. Ở bước đầu tiên chúng tôi cử người đi theo dõi chồng bà Hoa. Ngay sáng hôm sau, đã có 2 thám tử tư theo dõi một cách bí mật trước căn biệt thự bà Hoa. Sau vài ngày đốt thời gian vào những ly café mà chúng tôi đã nhàm vị mà vẫn chưa thấy động tĩnh mới mẻ nào của ông Hoàng. Tiếp tục không nản chí, thì đến ngày thứ 4, lúc 8h30h sáng chúng tôi phát hiện thấy hôm nay ông Hoàng lái ô tô riêng ra khỏi nhà thay vì nhờ tài xế riêng. Lập tức, các thám tử liền bám theo chiếc Audi A3. Chiếc xe dẫn chúng tôi đến một quán café khá là cổ kính trên phố cổ Hà Nội. Tại đây chúng tôi bắt gặp ông Hoàng gặp gỡ một người phụ nữ tầm tuổi trung niên trông rất quý phái sang trọng.
Tiếp cận lại gần đội thám tử T&T của chúng tôi nghe thấy hai người họ nói khá nhỏ, tuy nhiên với đôi tai nhạy cảm được rèn luyện qua thời gian những thám tử vẫn lọc được những thông tin cần thiết. Ban đầu hai người họ nói chuyện khá bình tĩnh. Mở lời là người phụ nữ quý phái đó:
Cuộc sống của anh thời gian qua thế nào?
Anh vẫn ổn. Mà trông thấy em như này anh rất vui vì em cũng đã thay đổi khá nhiều. Cuộc sống hiện tại của em ra sao?
Người phụ nữ không vội trả lời mà ngước nhìn ra ngoài bên ngoài cửa sổ, rồi lại hướng ánh mắt đến chiếc lồng chim họa mi gần đó. Và rồi cả hai im lặng. Người phụ nữ đó lại tiếp tục chia sẻ:
Em của hiện tại như chú chim họa mi trong cái lồng chim treo bên ngoài bầu trời rộng lớn. Cuộc sống vật chất khá dư dả, cũng chẳng phải ra ngoài làm việc, cơm bưng nước rót tận nơi, mời tận miệng. Em chính là chỉ việc đóng vai một quý phu nhân sao cho hoàn mỹ nhất. Ông chồng thì khá bận việc kinh doanh kiếm chác từ các mối lời.
Nếu không hạnh phúc và thoải mái tại sao em không từ bỏ ông ta – ông Hoàng ngắt lời.
Em có thể làm thế, nó quá đơn giản. Nhưng lâu nay em vốn không ra ngoài làm việc, anh cũng biết mà trước nay em là kiểu chỉ thích hưởng thụ không thích những công việc phải vận dụng quá nhiều đầu óc mà.
Rồi chẳng hiểu sao bỗng nhiên người phụ nữ chuyển hướng, làm ông Hoàng có chút giật mình:
Sao bỗng dưng anh lại muốn tìm đứa con thất lạc mười lăm năm qua thế?
Sao em lại biết điều đó. Em theo dõi anh sao?
Thế gian này có chuyện gì mà em lại không biết chứ. Căn bản là muốn nói hay không thôi.
Im lặng một lúc người phụ nữ lại tiếp lời.
Chẳng lẽ mười lăm năm qua chính là vì anh còn day dứt lương tâm nên muốn bù đắp cho nó?
Anh biết nếu mình nói ra hay có giải thích gì thì nó cũng quá muộn màng. Bao năm qua chưa ngày nào anh hết thôi nhớ con bé, anh cũng đã đi tìm kiếm con bé những hiện tại vẫn chưa tìm thấy một thông tin nào, những anh vẫn sẽ cố gắng. Hãy tin ở anh!
Nó được sinh ra là do những sai lầm nông nổi của tuổi trẻ của chúng ta, lúc đó hai bọn mình đâu có ràng buộc nhau bằng cái gì đâu chứ. Em đã sinh ra nó và gửi nó ở một nơi rất xa. Quá khứ của chúng ta xin anh hãy nó đi vào quên lãng. Chẳng phải bây giờ em cũng đã có gia đình, anh cũng đi lấy vợ. nếu chúng ta tìm được lại con bé thì phải sao bây giờ…
Sau khi lắng nghe được nội dung cuộc trò chuyện đó những thám tử tư T&T của chúng tôi đã có thêm những thông tin và phương hướng mới trong công cuộc điều tra.
Cuộc nói chuyện của hai người đã được những thám tử T&T ghi âm lại. Sau khi cân nhắc kỹ chúng tôi nhận thấy vấn đề có những góc khuất phía sau không phải chỉ ngày một ngày hai có thể tìm ra ngay được. Điều gì đã khiến ông Hoàng và người phụ nữ kia bỏ rơi một cô thiên thần bé bỏng như thế? Ngay lúc đó các thám tử tư chuyên nghiệp của chúng tôi cập nhật thêm những phương án tác chiến mới, theo dõi ông Hoàng “gắt” hơn.
Một thời gian khá dài trôi qua, kể từ lần gặp đó ông chưa hề quay lại hẹn gặp mặt người phụ nữ kia. Thời điểm hiện tại, công việc của ông Hoàng ở công ty có không mấy thuận lợi và công việc tìm kiếm con gái cũng chưa có chuyển biến gì mới. Nhưng không vì thế mà những thám tử tư nới lỏng khả năng quan sát và đảm bảo không để lộ bất cứ thông tin cũng như việc ghi hình.
Nỗi lo lắng của bà Hoa ngày một nhiều lên bởi thời gian ông Hoàng về nhà ngày một ít, ông thường xuyên đi sớm về khuya nhiều hơn. Và đứa con rơi của ông ngoài kia hiện đang thất lạc nơi nào. Bà biết mình không giúp được gì nhiều cho ông nên cũng lặng lẽ và vẫn tiếp tục công việc ở cô nhi viện. Và cứ thế nỗi lo lắng của bà mỗi ngày một nhiều lên, thể hiện ngày càng rõ lên trên khuôn mặt. Lần ấy nhìn thấy bà Hoa bị ngất, khuôn mặt hốc hác xanh xao, một cô bé tên Hồng trong cô nhi viện đã hết sức lo lắng. Cô bé cứ hết chạy đi rồi chạy lại. Mà nói mới nhớ cô bé này cũng rất tội nghiệp. Mười lăm năm trước khi bé được nhận vào cô nhi viện, người thì gầy gò, lại hay khóc và rất lười ti sữa, khi được đưa đi khám thì bác sỹ đã bảo bé có vấn đề về ruột từ khi còn trong bụng mẹ. Chính vì thế mà bây giờ khi lớn lên rồi người vẫn không thể mập len được. Đối với bé Hồng thì cô nhi viện là gia đình và bà Hoa coi như là mẹ ruột của mình. Bởi từ ngày bé được gửi vào đây không lấy một người thân thích, không có ai đến thăm nom gì cả. Chỉ có bà Hoa là quan tâm, chăm sóc và thường tâm sự những vui buồn cùng bé. Một lúc sau bà Hoa đã tỉnh, cô bé rất mếu máo vui mừng.
- Cuối cùng thì mẹ con đã tỉnh.
- Nước – bà Hoa nói.
Cô bé chạy vội lấy cốc nước cho bà. Sau khi bình tĩnh lại bé Hồng nói với bà rằng:
- Thật sự lúc nãy con thấy mẹ đang vui đùa với các bé rồi lăn đùng ra ngất con thực sự rất sợ. Con rất sợ một ngày nào đó không còn thấy mẹ…
- Ngốc quá, mẹ làm sao có thể bỏ các con được chứ. Nào ngoan nào, hãy nín đi. Mẹ hứa là mẹ sẽ không bỏ rơi con như bố mẹ con đã từng làm với con.
- Hu hu con hận họ, hận đến tận thấu xương gan thịt mẹ ạ. Nếu một ngày con gặp lại họ con không biết mình sẽ hành động như thế nào nữa…Nhưng con thật sự rất hận họ, mẹ có biết không…
Rồi cô bé tiếp tục.
- Nhưng mà có phải mẹ đang gặp chuyện gì không, trông mẹ mệt mỏi quá
- Mẹ thì làm gì có chuyện gì được chứ cô gái bé nhỏ của mẹ
- Mẹ nói thật chứ, mà nếu có gì khó khăn hay ai ức hiếp mẹ thì mẹ nhất định phải nói con nhé
Nghe câu nói ngây thơ của con trẻ mà chỉ biết mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và hiền lành ấy. Bà cũng không dám kể câu chuyện không hay của mình cho con bé. Bởi trong mắt nó chồng bà là một người đàn ông đáng kính trọng dù nó chưa được gặp mặt, và chỉ được nghe qua lời mô tả của bà.
Thám tử tư T&T chưa bao giờ nới lỏng giám sát ông Hoàng từ khi thức giấc hay đi ngủ. Dạo gần đây những cuộc gặp gỡ của ông với những đối tác bên ngoài cũng bắt đầu giảm xuống. Những thông tin về con gái ông cũng chưa có hồi âm gì. Bà Hoa cũng bắt đầu lấy lại được tinh thần. Mọi thứ dường như đang cố gắng đi vào quỹ đạo của nó.
Thế rồi bỗng một hôm có một cuộc điện thoại gọi đến văn phòng làm việc của ông Hoàng.
– Chúng tôi đã tìm ra con gái ông.
– Ôi cảm tạ trời đất. Con gái tôi còn sống. Cảm ơn thực sự cảm ơn rất nhiều.
Nói rồi ông Hoàng khoác vội chiếc áo choàng và vội vã ra ngoài. Kèm theo giọng nói với lại bảo cô trợ lý là hủy hết tất cả lịch hẹn chiều nay cho tôi. Rồi ông vội bắt một chiếc taxi. Lần theo chiếc taxi chúng tôi khá ngạc nhiên khi quang cảnh ngay trước mắt chúng tôi là trại trẻ cô nhi viện, nơi mà bà Hoa đều đặn hàng tháng một lần ghé thăm là việc tình nguyện tại đây. Ngay lập tức thám tử tư của chúng tôi gọi điện cho bà Hoa. Vừa hay bà cũng đang trên đường đến vì hôm nay cũng là ngày bà đến cô nhi viện. Thế rồi không hẹn mà gặp bốn người họ gặp nhau. Bà Hoa và bé Hồng hết sức ngạc nhiên khi thấy ông Hoàng và người phụ nữ kia gọi bé Hồng là con. Chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì con bé đã gào khóc và bỏ chạy. Mọi người phải cố gắng lắm mới giữ yên con bé lại. Hóa ra bao nhiêu nỗi tủi thân, khổ cực trong lòng cô gái nhỏ đã kìm nén bấy lâu nay, ngày hôm nay như ngọn núi lửa mà tuôn trào ra. Bà Hoa lúc đó vì sốc quá cũng ngất đi. Đúng là cuộc hội ngộ mà không một ai mong muốn. Lúc đó ông Hoàng và người phụ nữ kia chỉ biết đứng như trời trồng. Sau khi tỉnh táo và định hình lại mặc dù rất đau lòng vì biết quá khứ trước kia của chồng mình. Bà Hoa đã bình tĩnh lại và ôm chầm lấy bé Hồng. Hai mẹ con cứ thế mà khóc nức, bé Hồng cũng một mực không chịu nhận ông Hoàng và người phụ nữ kia là bố mẹ. Nhưng bà Hoa đã khuyên nhủ con bé rất nhiều. Sau cùng con bé bảo cần thời gian để suy nghĩ. Bởi không thể ngày một ngày hai đã thích ứng liền được, hơn nữa con bé đã bị tổn thương một thời gian quá dài.
Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, thật may khi cô nhi viện không bị biến thành mối làm ăn kiếm chác lợi lộc gì của ông Hoàng. Tuy nhiên, hành xử và thái độ của ông Hoàng và người phụ nữ kia thật đáng lên án. Chỉ vì phút bốc đồng của tuổi trẻ, cộng thêm việc dám làm không dám chịu trách nhiệm đã khiến bé Hồng phải chịu bao nhiêu tổn thương. Có lẽ mọi thứ nên để tòa án lương tâm quyết định.
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007