“Cuộc sống có quá nhiều điều bất ngờ xảy ra, bạn sẽ không thể hình dung và nắm bắt hết được những vấn đề xoay quanh cuộc sống của mình…”
Cuộc sống tính đến hiện tại của tôi có lẽ thực sự êm đềm, cho đến khi phòng ký túc xá của tôi xảy ra một sự cố bất ngờ. Tôi loay hoay cuống cuồng vì không biết bắt đầu từ đâu. May thay có sự trợ giúp từ Công ty điều tra T&T – 0932. 802. 802 mọi chuyện đã được kết thúc. Câu chuyện của tôi đã qua đi được hơn nửa năm, song tôi vẫn cảm thấy biết ơn vì sự tận tâm và nhiệt tình của chú Hùng – chủ tịch văn phòng điều tra T&T và đội ngũ thám tử của văn phòng đã giúp tôi hiểu thêm về nhiều điều trong cuộc sống.
Tôi là Hoa, năm nay 22 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo tại Nam Định. Nói nghèo khó thì không hoàn toàn đúng, song cuộc sống của gia đình tôi cũng chỉ dừng lại ở mức trung bình, cũng không hề khá giả hơn nhiều. Hiện tôi đang là sinh viên năm 4 trường Học viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã mang trong mình ước mơ làm nhân viên thiết kế đồ họa, để thỏa mãn thể hiện những ý tưởng sáng tạo trong đầu của mình. Tôi và Nga – người bạn thân thiết của mình – đã quyết tâm và cố gắng thi cho đậu bằng được đại học, vào ngôi trường mà bản thân mình vốn hằng mơ ước.
Năm 2014, tôi đỗ khoa Công nghệ Đa phương tiện còn Nga đỗ Công nghệ thông tin. Hai đứa dắt tay nhau vào ngôi trường Học viện to lớn, có tòa nhà cao cao, có sân trường rộng. Vì điều kiện gia đình cả hai cũng không có nhiều, chúng tôi thuê ở tại ngay ký túc xá của trường. Ấy thế mà thấm thoát đã 4 năm trôi qua, tôi chuẩn bị phải tra tường. Những tưởng 4 năm sống ở ký túc xá cùng với Nga, cùng với các chị em tại phòng 403 sẽ còn vẹn nguyên và đẹp đẽ. Nhưng không, tôi đã đau lòng phát hiện ra sự thật về cô bạn thân của mình khi nhờ đến sự giúp đỡ của văn phòng điều tra T&T – 0974. 007. 007.
Hơn 4 năm gắn bó cùng 7 thành viên còn lại tại phòng ký túc xá 403 khu nhà B, chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện mất đồ thậm chí là những món đồ nhỏ nhất. Thế nhưng dạo gần đây, trong phòng các bạn thường xuyên kêu mất đồ. Đầu tiên thì cũng chỉ là vài món đồ đơn giản như: quần áo, mắc áo hay khăn mặt… Đây đều là những thứ mất không đáng mấy giá trị, phòng chúng tôi cũng chỉ đơn thuần nghĩ là do gió thổi bay mất. Mọi chuyện cứ thế êm đẹp trôi qua, có mấy phòng ký túc xá 402 và 404 ngay bên phòng chúng tôi cũng kêu mất. Song chúng tôi đều xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho đến nửa tháng sau, phòng tôi lại xảy ra một vụ trộm đồ nữa. Lần này không phải là quần áo đơn thuần nữa mà là điện thoại của Hằng – cô bạn đối diện giường của tôi gần cửa ra vào phòng. Khi Hằng kêu mất điện thoại, mọi người đều rất lo lắng và ngồi lại cùng nhau để tìm kiếm xem Hằng có để quên ở đâu không.
Thực chất chiếc điện thoại của Hằng nếu có bán đi giờ cũng chỉ giá trị 3 triệu đồng vì đã sử dụng từ lâu. Chúng tôi ngồi lại cùng nhau và tự đặt câu hỏi “Liệu Hằng có để quên ở đâu đó không hay do ai đó mất cắp”. Hằng nói đã tìm kiếm tất cả trên lớp học buổi sáng nay nhưng không hề thấy. Hằng nói sáng vẫn còn dùng điện thoại, khi tan giờ học, cô ấy cho điện thoại vào trong balo về trở về đến phòng và ngủ một giấc đến 2h chiều mới dậy. Khi dậy và tìm điện thoại là lúc 4h chiều và không thấy điện thoại nữa….
Nghe Hằng nói xong, cả phòng có tất cả 7 người không ai nói với ai câu nào. Không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ. Tôi liền nói “Bây giờ cũng khá muộn rồi, mọi người tạm thời cứ đi ngủ trước. Còn vấn đề mất điện thoại của Hằng sáng mai chúng ta lại bàn tiếp”. Sau khi nghe tôi nói xong mọi người đều trở về giường của mình. Tôi và Nga ngủ cùng nhau không ai nói với ai câu nào rồi lặng thiếp ngủ đi lúc nào không hay.
Đến sáng mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết bởi điện thoại của Hằng chỉ có để trong túi của phòng 403 ký túc xá mà lại không cánh mà bay. Chắc chắn ai đó trong phòng của chúng tôi đã lấy nó đi. Tôi chỉ biết an ủi Hằng mà không thể làm gì hơn. Bởi tôi biết, giờ đây giá trị của chiếc điện thoại không còn quan trọng bằng chính niềm tin giữa những người bạn, người chị, người em với nhau trong phòng 403 nữa rồi.
Hai ngày sau, thật không thể ngờ được nạn nhân tiếp theo của hành trình “trộm cắp” ngay tại phòng 403 lại chính là tôi. Chiếc máy tính yêu quý vốn là món quà mà bố mua tặng tôi năm 2 đại học không cánh mà bay. Vừa đi học về, trong phòng chỉ có 2 người nhưng không hiểu tại sao máy tính của tôi lại biến mất. Mặc dù trong lòng khá rối bời và hoang mang nhưng tôi cũng cố trấn tĩnh lại và đi hỏi mọi người. Mọi người thấy thế cũng rất lo lắng cho tôi.
Liệu rằng người lấy điện thoại của Hằng và máy tính của tôi có cùng một người trong phòng hay không? Liệu rằng giữa 8 con người đã gắn bó với nhau trong suốt 4 năm qua ai mới là thủ phạm của vụ “trộm cắp niềm tin” này đây? Liệu rằng, sau vụ này tình cảm bạn bè, chị em của phòng chúng tôi sẽ ra sao?
Mọi việc chưa được giải quyết, tâm trí lại càng rối bời mà lúc này cô bạn thân là Nga của tôi lại không biết đi đâu. Tôi chẳng biết làm như thế nào, thực sự lúc này tâm trí của tôi rất hoảng loạn. Tôi liền lên mạng tâm sự với bạn bè và được một người quen giới thiệu đến dịch vụ điều tra T&T – 0932. 802. 802.
Đây là dịch vụ điều tra, theo dõi do chú Huy – chủ tịch của trung tâm điều tra T&T – một người dày dặn kinh nghiệm trinh thám nhiều năm, có hệ thống mạng lưới thông tin khắp cả nước. Chắc chắn bằng chính tài năng, sự nhạy bén nghề nghiệp của chú và đội ngũ thám tử tư của mình sẽ giúp tôi tìm ra chủ mưu thực sự của sự việc “trộm cắp niềm tim” tại phòng 403 ký túc xá Học viện Công nghệ bưu chính viễn thông là ai.
Tôi lặng lẽ tìm đến văn phòng điều tra T&T– 0974. 007. 007 tại số 10, ngõ 107 Nguyễn Chí Thanh – Đống Đa, Hà Nội vào một buổi chiều đầy nắng gắt. Bước vào trong phòng tôi bắt gặp ngay hình ảnh một người đàn ông có vóc dáng cao lớn. Ông ấy mặc một bộ vest đen trông rất huyền bí, tay đang cầm một sấp tài liệu ngồi ngay phía bàn ra vào. Trong văn phòng có thêm vài cái bàn làm việc nữa, nhưng không có ai ở đó. Tôi đoán đây là chú Hùng – chủ tịch của văn phòng điều tra T&T.
Khi nhìn thấy tôi, người đàn ông đó có vẻ khá bất ngờ. Chú ấy mời tôi ngồi xuống, hỏi chuyện ra tôi mới biết đây chính là chú Hùng – chủ tịch văn phòng điều tra T&T. Sau khi cung cấp các thông tin, chú Hùng hứa sẽ tìm ra thủ phạm của vụ “trộm cắp niềm tin” này cho phòng 403 chúng tôi.
Tôi trở về phòng ký túc xá và không dám kể cho ai nghe ngoại trừ Nga. Lúc đầu nghe tôi nói Nga có vẻ khá bất ngờ, sau đó Nga đứng bật dậy khỏi giường rồi to tiếng với tôi “Tại sao mày lại làm như thế, việc này liệu rằng có kết quả hay không?”. Tôi khá bất ngờ với chính câu nói của Nga. Tôi cũng chỉ muốn thử một lần nếu không được thì cũng không sao, tại sao nó lại to tiếng với tôi như vậy. Biết mình sai, Nga ngồi xuống nói “Tao xin lỗi, thực sự tao cũng lo cho mày vì sợ tiền mất tật mạng lại không được kết quả gì”. Tôi cũng không nói gì thêm rồi đi ngủ.
Đến 2 ngày sau tôi vẫn chưa thấy có tin tức gì. Trong lòng cũng nghĩ, chắc Nga nó nói đúng rồi “tiền mất tật mang” chỉ tại thân mình thôi. Sáng hôm sau, khi thấy điện thoại của chú Hùng gọi tôi khá bất ngờ, nhanh nhẹn đi lên tầng thượng tầng 7 để nghe máy. Chú Hùng nói qua điện thoại đã tìm thấy người thực sự lấy cắp đồ trong phòng là ai. Chú hẹn gặp tôi tại văn phòngđiều tra T&T– 0974. 007. 007 vào buổi chiều nay.
Tôi đến văn phòng của chú, chú mới hỏi tôi, trong phòng 403 của mình tôi thân nhất là ai. Tôi cũng kể mối quan hệ thân thiết của mình với Nga. Chú lôi ở ngăn kéo bàn ra một sấp ảnh. Chú nói đây là 2 ngày liên tiếp chú cùng với đội ngũ thám tử của văn phòng điều tra T&T đã điều tra và theo dõi những sinh hoạt hằng ngày của 7 thành viên còn lại (kể cả Hằng người đã từng bị mất điện thoại tại phòng).
Xem ảnh tôi chỉ biết bần thần vì quá nửa số ảnh trên chụp lại sinh hoạt của Nga. Có đến 3/9 tấm ảnh có sự xuất hiện của Nga tại 1 địa chỉ “vay vốn” sinh viên trên đường Láng Hạ, và 2/9 tấm là ảnh của Nga tại quán cầm đồ tại Trường Chinh. Cầm ảnh lên, tôi không tin vào mắt của mình, đây là Nga, đứa bạn thân nhất của tôi đây mà? Tại sao? Tại sao lại là Nga? Không tin vào mắt mình, tôi còn hỏi lại chú Hùng liệu có nhầm lẫn gì ở đây không? Chú còn cho tôi xem lại một đoạn video do nhân viên của chú ghi lại để làm bằng chứng xác thực nhất để cho tôi xem. Trong đoạn video dài hơn 2 phút đó, chỉ có hình ảnh Nga lôi từ trong balo của mình ra một chiếc 1 điện thoại có vỏ màu xanh lá cây có gắn hình con khủng long và đang nói gì đó với người đàn ông hiệu cầm đồ. Và tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra bấy lâu nay tại phòng 403 của chúng tôi do ai là tác giả thực sự.
Sau khi chào tạm biệt chú Hùng và hẹn chú vào ngày sáng mai, tôi thất thần trở về phòng. Đường về nhà từ Nguyễn Chí Thanh đến Nguyễn Văn Trỗi hôm nay sao đỗi dài quá. Ngồi trên xe bus tôi nghĩ lại những kỷ niệm giữa tôi và Nga, tôi tiếc cho Nga về sự nông nổi của mình. Tôi chợt bật khóc nức nở. Liệu rằng lý do gì đã khiến Nga làm chuyện này?
Vừa trở về phòng cũng là lúc 7h tối, tâm trạng đang rối bời chẳng biết phải nói với mọi người trong phòng như thế nào, thì Hòa – đứa em sinh năm 97 tại phòng ký túc xá của tôi – kêu mất điện thoại. Và tôi biết chiếc điện thoại vỏ màu xanh lá cây gắn hình con khủng long hôm nay mà Nga cầm đồ tại Trường Chinh chính là Nga mang đến.
Đợi mọi người về đông đủ lúc này Nga cũng có trong phòng, khuôn mặt hớn hở vui tươi đang chuẩn bị quần áo đi tắm. Tôi mới bảo mọi người ngồi lại để nói chuyện. Tôi bắt đầu kể vể những kỷ niệm mà tất cả mọi người đã cùng nhau gắn bó tại phòng 403 trong suốt 4 năm qua. Buồn có, vui có và tôi chợt bật khóc. Tôi hỏi Nga “Mày có bao giờ hối tiếc khi đã từng làm bạn của tao, làm chị của Hoa và người thân thiết trong phòng mình hay chưa?”. Nga có vẻ khá lúng túng “Tại sao mày lại hỏi tao thế, có chuyện gì sao”.
Tôi lôi những tấm ảnh mà chú Huy đưa cho mình xem lúc chiều kèm thêm đoạn video ra cho mọi người cùng xem. Vâng! Chính Nga nó cũng hoảng loạn và bắt đầu giải thích. Mọi người ai cũng đều bất ngờ và cuống cuồng lao vào hỏi Nga dồn dập tại sao lại làm như thế với mọi người.
Nga cuống cuồng và khóc lóc giải thích. Nó quỳ xuống xin lỗi mọi người hiểu và thông cảm cho nó. Hưng – người yêu nó – do chơi cá cược thua lỗ nên không có tiền trả lãi. “Bọn nợ nó tìm đến đòi đánh đập Hưng, mà tao lại không thể bỏ rơi nó được. Tao không còn cách nào khác nên mới phải làm như thế. Mai à! Xin mày tha thứ cho tao, xin mọi người tha thứ! Tao trót dại một lần này thôi”
Nghe Nga nói tôi càng khóc to hơn, tôi vừa giận mà lại vừa thương cho chính Nga. Giận vì sự nông nổi của nó mà cũng thương cho chính bản thân vì người yêu của nó. Mọi người trong phòng nhìn nó mà không kìm được nước mắt. Giờ mọi chuyện cũng đã đành, có chửi hay đánh đập cũng không lấy lại được gì. Chúng tôi chỉ tiếc cho một người con gái vốn nông nổi vì tình yêu mà mang trong mình “vết nhơ” khó có thể xóa đi được.
Sáng hôm sau tôi trở lại Trung tâm điều tra T&T nói làm cảm ơn và kết thúc hợp đồng bên chú Hùng. Chú Hùng trầm lặng nhìn tôi và nói “Tuổi trẻ mà, không ai là không mắc sai lầm. Sai ở đâu đứng dậy được ở đó. Nếu có thể hãy tha thứ cho nhau một lần”.
Chào tạm biệt chú, tôi trở về trường. Vừa vào đến cổng trường, tôi gặp Nga đang đi từ phía tòa nhà A1 đi ra. Tôi hít một hơi thật sâu và mỉm cười với cô bạn thân suốt 22 năm qua của mình. Nhìn bầu trời Hà Nội hôm nay nắng đẹp lạ thường!
(Tên nhân vật và nội dung đã được thay đổi nhằm bảo mật tuyệt đối thông tin cho khách hàng)
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007