Cô là ai? Tại sao cô lại có thể giấu mình kỹ như vậy? Minh tự đặt những câu hỏi trong đầu mình về cô gái trong bức ảnh mà cô Kim đã đưa cho anh và nhờ anh tìm kiếm.
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên đi điều tra các vụ ngoại tình. Với 5 năm kinh nghiệm trong nghề, anh đã tự mình thành lập văn phòng thám tử Uy Minh và cũng nhận được không ít tiếng tăm.
Khách hàng của anh hơn nửa là những người thuộc giới thượng lưu, giàu có. Bởi thường chỉ có những kẻ lắm tiền mới có sức mà bao các cô bồ hay trai trẻ.
Chính bởi vậy số tiền mà Minh kiếm được cũng không hề nhỏ bởi các quý bà luôn sẵn sàng chi tiền rất mạnh tay để tìm ra cô nhân tình đang quyến rũ chồng hay bạn trai của họ. Thậm chí cũng có không ít cô bồ của các đại gia tìm đến anh để điều tra về các ả hồ ly khác. Hay có cả những ông chồng đến nhờ tìm bằng chứng lăng nhăng của vợ.
Vừa có tài lại có tiền, xung quanh anh luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh. Chẳng biết họ vì tiền hay vì tình hay vì vẻ ngoài phong độ của anh, nhưng tất cả họ đều muốn lấy được trái tim của chàng trai trẻ.
Tuy nhiên, trong lòng Minh chỉ luôn in hình bóng của cô bạn hàng xóm tên Ngọc bị mù sau một vụ tai nạn. Thuở nhỏ Ngọc hay bị bọn trẻ con trong xóm trêu chọc vì cô không thể nhìn thấy. Những lúc như vậy chính Minh là người luôn đứng ra bảo vệ cô.
Thực ra hồi đầu Minh cũng không hề thích cô bạn hàng xóm, nhưng một lần Minh bị ngã xuống giếng vì mải chơi, kêu cứu mãi không ai nghe thấy, chỉ có Ngọc ở sát vách nhà cậu nghe thấy tiếng kêu liền vội vàng chạy sang lọ mọ tìm chiếc gàu múc nước kéo cậu bạn lên.
Nhưng sức vóc yếu ớt của một cô bé 9 tuổi chẳng đủ để kéo Minh thoát khỏi các giếng, nhưng nhờ có Ngọc thả dây xuống mà Minh cũng có cứu cánh để bám tạm vào cho đến khi mẹ Minh trở về và chạy đến cứu cậu lên. Kể từ đó, trong lòng Minh luôn coi Ngọc là ân nhân và cả hai dần trở thành bạn thân.
Sau những năm tháng cùng chia sẻ những câu chuyện trên trời dưới bể, vui đùa cùng nhau, Minh dần dần nhận ra cậu có tình cảm với Ngọc. Cậu thích giọng nói ngọt ngào của Ngọc khi gọi tên cậu, thích mùi bưởi thơm dịu trên mái tóc của cô, thích cách Ngọc cười thích thú trước những lời nói đùa của cậu.
Minh đã quyết định tỏ tình với Ngọc không phải một lần mà là ba lần nhưng Ngọc đều từ chối. Có lẽ cô ngại ngần vì bản thân có khiếm khuyết hoặc cô ấy vốn chỉ coi Minh là bạn.
Sau ba lần ngỏ lời thất bại, Minh quyết định lên Hà Nội lập nghiệp vừa để xây dựng tiền đồ cho bản thân và cũng để tạm quên đi người bạn gái mà bao lâu nay cậu thầm thương trộm nhớ.
Dựa bằng chính sức mình, Minh đã xây dựng được một sự nghiệp không nhỏ, dưới cậu cũng có hàng chục nhân viên, uy tín trong nghề cũng càng được nâng cao. Thế nhưng mọi thứ mà cậu dựng xây có lẽ sẽ sắp sụp đổ chỉ vì người phụ nữ tên Kim.
“Các người làm ăn như thế đấy à? Một lũ vô dụng.” Người phụ nữ diện chiếc đầm xẻ ngực cầm tập giấy trên bàn ném thẳng vào mặt Minh.
– Tôi thật sự xin lỗi,…
Minh dù bị ăn cú ném vào người nhưng vẫn nhẫn nhịn cúi đầu.
– Xin lỗi. Các người ăn tiền của chị đây mà nói một câu xin lỗi là xong à? 3 tháng, 3 tháng liền tôi chu cấp cho các người đến cả trăm triệu mà không tìm ra được chút manh mối của con ả là sao?
Ánh mắt sắc lẹm hằn lên những tia đỏ của người đàn bà như đang muốn ăn tươi nuốt sống hết cái văn phòng thám tử.
– Xin cô hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội. Nhất định tôi sẽ tìm ra được người đó.
– Cơ hội? Cơ hội? Được… lần này tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, một tuần nữa, anh mà không tìm ra được con nhỏ đó, thì cả văn phòng này đừng hòng có thể tồn tại ở đây.
Nói xong người đàn bà quay lưng, liếc quanh đám nhân viên đang nhìn vào bên trong phòng với ánh nhìn e dè, sợ hãi, cô ta quát: “Làm việc đi!” khiến ai nấy cũng sợ xanh mặt, im re không dám ho he câu gì. Rồi cô ta đi thẳng ra cửa, đóng sầm một cái thật mạnh như thể muốn phá tan tành mọi thứ.
Minh ngồi phịch xuống ghế, anh thở mạnh một cái như để giải tỏa hết sự tức giận khi bị sỉ nhục.
Cách đấy 3 tháng, văn phòng thám tử Uy Minh đón chào một vị khách nữ kiêu s. Cô ta diện chiếc đầm đen xẻ đến nửa đùi khoe khéo đôi chân thon, đôi môi cong đỏ màu mận chín, trên người tỏa ra hương thơm của loại nước hoa đắt tiền.
Người phụ nữ ấy tự xưng là Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long. Thật ra, trước nay chưa từng có ai biết ông Long liệu đã kết hôn hay chưa bởi vị đai gia này là người rất kín tiếng chuyện đời tư, chưa bao giờ người ta thấy bên cạnh ông có bóng dáng của một người phụ nữ nào.
Tuy nhiên dựa vào tờ giấy đăng ký kết hôn đã được Minh xác thực kỹ càng thì đây quả thật là vợ của ông Long. Có lẽ vì là người có tên tuổi hay bị kẻ khác đố kị, tìm cách hãm hại nên ông ta mới che giấu chuyện kết hôn để bảo vệ bản thân cũng như người vợ.
Minh nhìn vào bức ảnh chụp góc nghiêng của một cô gái trẻ chỉ tầm 22, 23 tuổi, gương mặt thanh thoát, sống mũi cao nhìn có nét rất quen thuộc như anh đã gặp ở đâu đó, chỉ có điều anh không thể nhớ ra.
Cô là ai? Tại sao cô lại có thể giấu mình kỹ như vậy? Mình tự đặt những câu hỏi trong đầu mình về cô gái trong bức ảnh mà cô Kim đã đưa cho anh và nhờ anh tìm kiếm.
Theo như lời của cô ta thì đây chính là nhân tình của ông Long, cô đã vô tình phát hiện ra tấm ảnh này trong ví của chồng và trên bức ảnh còn ghi dòng chữ “mãi yêu em”. Minh cũng tin đây chắc chắn là kẻ thứ ba, anh là đàn ông nên anh hiểu chỉ có những người phụ nữ đặc biệt quan trọng mới có thể được để ảnh trong ví của đàn ông.
Giống như Minh, anh vẫn luôn để ảnh Ngọc trong ví của mình. Mình ngắm nhìn kỹ lại bức ảnh, đọc lại những thông tin mà các thám tử giỏi nhất của anh đã thu thập được, Minh thật sự không thể hiểu tại sao suốt 3 tháng liền, không ai trong số những nhân viên xuất sắc của anh tìm ra được bất cứ thông tin nào của người phụ nữ này cũng như bằng chứng ngoại tình của ông Long. Rốt cuộc cô ta là ai?
Rốt cuộc cô gái trẻ trong bức ảnh là ai? Tại sao suốt 3 tháng, các thám tử của Minh lại không thể tìm được một chút thông tin hay tung tích nào của cô ta? Liệu cô gái đó có thật sự là nhân tình của ông Long? Ông Long bằng cách nào lại có thể che giấu cô gái đó cẩn thận như vậy? |
Dường như phát hiện ra điểm bất thường, Minh vội vàng lục tìm những tấm ảnh, có rất nhiều tấm ảnh chụp ông Long ngồi nói chuyện với cô gái này và có cả người lái xe.
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Minh lục lại đống tài liệu xem anh có bỏ sót bất cứ thông tin nào hay không? Tất cả đều ghi rõ lịch trình hàng ngày, những buổi gặp mặt của ông Long với khách hàng, những bức ảnh chụp lại ông gặp gỡ mọi người phụ nữ, nhưng không ai trong số đó đáng khả nghi, tất cả đều rất hoàn hảo, hoàn hảo một cách đáng ngờ.
Minh chợt khựng lại khi nhìn qua loạt ảnh, tất cả đều có một điểm chung kỳ lạ. Ông Long luôn xuất hiện ở mọi không gian mà người khác có thể dễ dàng quan sát ông và có lẽ cũng để ông dễ dàng quan sát kẻ khác.
Văn phòng của ông Long lắp toàn bộ bằng kính, không hề có chút không gian kín nào, ông ta vừa có thể nhìn mọi nhân viên làm việc trong văn phòng và mọi người cũng đều có thể thấy ông.
Phòng tập gym ông chọn để tập thể dục mỗi sáng cũng lắp kính toàn bộ, ông chưa từng bước vào bất cứ góc khuất nào để người khác không thấy sự hiện diện của mình.
Dù sở hữu nhiều bất động sản nhưng ông Long không có nhà riêng, vì lịch trình công việc thường xuyên phải đi công tác nên ông luôn chọn thuê khách sạn nghỉ dài ngày và cũng sẵn có địa điểm lịch sự để hẹn gặp khách hàng khi cần mà không phải đi lại nhiều.
Ông chỉ mua duy nhất một căn biệt thư cho cô Kim nhưng rất ít khi về căn hộ đó, có lẽ một hai tháng ông mới về đó một lần nhưng tiền thì luôn chu cấp đầy đủ cho cô vợ trẻ, không bao giờ thiếu một xu.
Kiểm tra lịch trình ra vào khách sạn cũng không thấy bất cứ ai vào căn phòng 403 của ông Long dù là đàn ông hay phụ nữ.
Minh chợt nghĩ trong đầu: “Có lẽ nào ông Long biết đang bị theo dõi.” Bởi dường như mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của ông ta đều đang cố tình hiện diện trước mặt thám tử của Minh một cách sáng rõ nhất, không hề giấu giếm. Minh thực sự đã gặp phải một cao thủ.
Tuy nhiên, vụ việc càng khó giải quyết thì càng khiến Minh hứng thú muốn vạch rõ bộ mặt của vị đại gia luôn nổi tiếng là tài giỏi, sống trong sạch hóa ra cũng chỉ là một người đàn ông khó qua ải mỹ nhân mà thôi.
Đột nhiên một cơn gió mạnh lùa vào làm giấy tờ và ảnh bay lung tung khắp phòng, một bức ảnh chụp ông Long cùng người lái xe và một phụ nữ trẻ rơi xuống trước mũi chân của Minh.
Minh cúi xuống nhặt, anh nhìn kỹ vào tấm ảnh. “Thật lỳ lạ!” Mình thốt lên. Anh cầm bức ảnh và quát sát cô gái trong tấm hình.
Dường như phát hiện ra điểm bất thường, Minh vội vàng lục tìm những tấm ảnh, có rất nhiều bức chụp ông Long ngồi nói chuyện với cô gái này và có cả người lái xe. Minh so sánh bức ảnh này với những tấm hình ông Long gặp gỡ các đối tác, chưa bao giờ ông hẹn gặp khách hàng lại có sự có mặt của người lái xe.
Hơn nữa, nếu là đối tác thì trên bàn phải đặt giấy tờ làm việc, người phụ nữ này luôn mang cặp đen theo như để ngụy trang nhưng lại chẳng hề dùng đến. Liệu có phải cô ta chính là nhân tình giấu mặt?
Minh lập tức gọi Phong – cậu thám tử giỏi nhất của anh đươc giao nhiệm vụ này và cũng là người đã sát cánh bên anh từ những ngày đầu tiên thành lập Uy Minh
“Những bức ảnh này, cậu chụp chúng khi nào?” Minh hỏi.
Phong nhìn vào những tấm hình, rồi trả lời:
– 12 giờ trưa mỗi ngày, em đều chụp được ông Long và người phụ nữ này.
– Cậu có điều tra cô ta là ai không?
– Em có, vì thấy cô ta thường xuyên xuất hiện nên cũng đã tìm hiểu. Cô ta là An – Việt Kiều mới về Việt Nam. Cô ta có sở hữu một công ty nhỏ về thời trang mới thành lập được 3 tháng gần đây. Là đối tác của ông Long, hình như ông Long định mở rộng thêm công việc kinh doanh nên thường xuyên gặp gỡ người phụ nữ này.
Thành lập được 3 tháng? Minh thầm nghĩ trong đầu. 3 tháng cũng là thời điểm mà Minh bắt đầu điều tra ông Long. Thời trang ư? Ông Long bắt đầu quan tâm tới thời trang khi nào vậy? Nếu là đối tác liệu có cần phải cho cả người lái xe vào ngồi cùng và gặp gỡ liên tục như vậy?
Liệu có phải An chính là cô nhân tình giấu mặt của ông Long? Có phải ông ta đã biết có người theo dõi mình nên tìm cách che đậy?
Nhưng ông ta đã qua mặt thám tử giỏi nhất của Minh bằng cách nào, lẽ nào An và ông Long chỉ hẹn gặp đơn giản như vậy thôi sao? |
Minh thầm nghĩ, mua cho cả một căn biệt thự như vậy chắc chắn cô An này phải có một mối quan hệ đặc biệt với ông Long thì mới có thể được sống trong căn hộ to đẹp hơn cả vợ của ông ta. Còn cô gái mà bà lão nhắc đến kia nữa là ai? Là cô ta hay An mới là nhân tình?
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Minh nhìn lại bức hình chụp An và tấm ảnh cô nhân tình giấu mặt của ông Long, bức ảnh chụp nghiêng 1/3 gương mặt nên khá khó để có thể nhận định An và cô gái trong ảnh có phải là một hay không.
Nhưng cả hai đều có kiểu tóc khá giống nhau, dài và xoăn đuôi. Tuy nhiên, điều này cũng chưa đủ cơ sở để chứng minh An là bồ nhí của ông Long.
Minh quyết định lần này sẽ đích thân anh đi điều tra để hiểu rõ sự tình. Theo như lời của Phong thì cứ tầm 12 giờ trưa, ông Long sẽ gặp An tại quán café ở tầng một của khách sạn Sun Paradise.
Minh đến trước ngồi ở một quán nước đối diện khách sạn chờ hai nhân vật chính xuất hiện. Đúng 12 giờ, xe ô tô của ông Long về đến khách sạn, cả ông và người lái xe đều cùng bước vào quán café và chọn một chỗ ngồi có tầm nhìn hướng ra bên ngoài như thường lệ.
Tầm 10 phút sau, một người phụ nữ diện váy tím dài ngang gối, đầu đội mũ rộng vành và đeo chiếc kính râm thời trang cùng chiếc cặp đen quen thuộc mà Minh vẫn nhìn thấy trong những bức ảnh xuất hiện.
Cô ta bước vào quán và tiến tới chỗ ông Long, vẫn đội mũ và đeo kính, cả hai trao đổi với nhau một việc gì đó, sau đó ông Long quay sang căn dặn người lái xe vài câu rồi mau chóng rời đi. Minh để ý đồng hồ, cuộc nói chuyện chỉ kéo dài quá 5 phút, một cuộc đàm phán công việc lại chỉ bàn luận thế thôi sao? Mà nếu gặp gỡ nhân tình cũng chỉ để nói vài câu vậy sao hay họ đang bàn cách hẹn gặp nhau bí mật mà không để người khác biết.
Minh kiên trì đợi An rời khỏi rồi mau chóng bám theo, để xem cô ta đang che giấu điều gì? Chiếc taxi chở An đi dần về phía ngoại thành. Minh thầm nghĩ: “Ở một nơi xa xôi thế này chắc chắn là có điều gì muốn che đậy rồi?”
Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại trước một cảnh cổng lớn, xung quanh chỉ toàn cây cối, xa xa mới thấy vài căn nhà. Quả là một địa điểm trốn tránh lý tưởng.
An bước xuống, cô ta gọi điện cho ai đó rồi cánh cổng sắt nặng nề dần dần mở ra, Minh ngó vào bên trong thấy một đoạn đường dài nữa mới dẫn tới một căn biệt thư. Người phụ nữ này xem ra rất giàu có, hay là do ông Long chu cấp? Minh thầm đoán trong đầu.
Chiếc xe taxi đi vào trong rồi cánh cổng từ từ khép lại, Minh lo lắng chưa nghĩ ra được cách nào để có thể quan sát được bên trong. Đột nhiên, tiếng gõ cửa kính ô tô khiến Minh giật mình.
Một người phụ nữ tầm trung niên xuất hiện bên cạnh cửa xe. Minh hoang mang không biết liệu có phải anh đã bị phát hiện. “Không được, mình phải bình tĩnh!” Minh hít một hơi thật sau rồi mở của kính xe, quay sang nở nụ cười dịu dàng như cách anh vẫn làm cho các cô nàng say mê, chỉ tiếc đây lại là một bà lão.
“Cậu là lái xe mà cô An cử tới hả?” Bà lão lên tiếng trước.
“À… vâ.. vâng. Cháu là lái xe.” Minh trả lời ấp úng.
“Thế thì mau mở cửa xe để đưa tôi vào trong đi.” Bà lão ra lệnh cho Minh.
Minh vội vàng bước xuống, mở cửa xe cho bà lão bước vào.
– Cậu lịch sự thật đấy, còn biết mở cửa xe cho bà già này. Thanh niên bây giờ mấy ai tử tế được thế.
Bà cụ tấm tắc khen ngợi Minh khiến anh chàng đột nhiên thấy cũng đôi phần hãnh diện. Minh lên xe, định nổ máy đi nhưng chợt nhớ ra, anh chưa biết cách vào bên trong thế nào, Minh quay ra phía sau ngập ngừng hỏi bà lão:
– Bà ơi, cháu… cháu mới đi làm buổi đầu. Chưa biết vào nhà này thế nào, bà có biết không ạ?
– Ôi dào, tưởng gì. Có thế mà cũng ấp úng. Để tôi gọi lão Phương bảo vệ, lão mê bà già này lắm đấy nhưng tôi đâu có thèm.
Minh thầm nghĩ bà cụ này có vẻ là người hay chuyện, biết đâu có thể moi thêm được chút thông tin. Minh cười chữa ngượng, lễ phép nói:
– Vâng, vậy bà giúp cháu ạ.
Sau khi bà lão gọi điện, cánh cổng lớn từ từ mở ra, một đoạn đường dài mở ra trước mặt, dọc hai bên đường đi là những bức tượng điêu khắc kiểu châu Âu hết sức tinh xảo. Minh cố tình lái xe thật chậm vừa quan sát xung quanh, vừa tranh thủ hỏi chuyện bà cụ:
– Bà ơi, chủ nhân nhà này chắc phải giàu có lắm nhỉ? Mua cả khu đất rộng thế này cơ mà.
– Ừ, đúng rồi, nghe đâu là một ông đại gia bất động sản đấy, giàu có mà nổi tiếng lắm, tên là Long thì phải.
“Thế không phải chủ nhà là cô An sao ạ?” Minh ngạc nhiên hỏi.
– Không phải đâu, cô An chỉ sống ở đây thôi. Mà hình như còn có một người khác nữa sống cùng thì phải.
– Một người nữa cơ ạ?
– Ừ, có lần tôi vào thấy một cô gái trẻ, xinh lắm nhưng mà trông cứ buồn buồn, nhìn xa xăm đi đâu ấy. Chẳng bao giờ thấy nói chuyện với ai.
Minh thầm nghĩ, mua cho cả một căn biệt thự như vậy chắc chắn cô An này phải có một mối quan hệ đặc biệt với ông Long thì mới có thể được sống trong căn hộ to đẹp hơn cả vợ của ông ta.
Còn cô gái mà bà lão nhắc đến kia nữa là ai? Có mối quan hệ gì với ông Long hay An? Cô ta hay An mới là nhân tình?
An và ông Long đã trao đổi điều gì trong cuộc nói chuyện vô cùng ngắn ngủi? Là kế hoạch hẹn hò hay điều gì?
Tại sao ông Long lại mua cả căn biệt thự to đẹp cho An và cô gái khác để ở? Giữa ông Long và hai cô gái có mối quan hệ gì? Là An hay cô gái kia mới là nhân tình giấu mặt? |

Nhưng cô gái lại quay lưng về phía Minh nên anh vẫn không thể biết được cô là ai. Minh chợt giật mình khi thấy chiếc cặp trên tóc cô gái. Nó chẳng phải rất giống chiếc cặp năm xưa chính tay Minh tự tay uốn tạo thành hình con bướm cho Ngọc hay sao.
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Nhờ cuộc nói chuyện với bà lão trên cả đoạn đường về sau đó, Minh hỏi dò thêm được rất nhiều thông tin đáng giá. An tuy sở hữu một công ty nhưng cô ta lại hiếm khi rời khỏi nhà, thường chỉ ra ngoài vào lúc 12 giờ trưa và 5 giờ chiều thứ 2, thứ 6 để đến bệnh viện. Cô gái khác xuất hiện trong căn nhà chưa từng đi ra ngoài, không giao tiếp với bất cứ ai ngoài An. Ông Long cũng không bao giờ đến căn biệt thự nhưng lái xe của ông ta thì hàng tuần đều đến 2 lần.
Có vẻ như chuyến đi lần này của Minh cũng đã thu thập được không ít thông tin cần thiết, có thể gỡ ra được thêm một số vấn đề rằng ông Long không hề trong sạch như nhiều người vẫn nghĩ. Ông ta ngoài vợ còn bao nuôi thêm một, à không… hai cô gái khác một cách bí mật.
Thông tin này của Minh nếu đem bán cho báo giới có lẽ cũng sẽ thu thập được thêm không ít tiền. Minh nghĩ vậy nhưng anh không thích là người làm mọi thứ rùm beng chỉ để làm nổi cho công ty anh. Và anh cũng không thích những kẻ khác soi mói đời tư của mình. Minh thích cuộc sống vạch trần bộ mặt thật của người khác hơn là bị người khác bóc trần bản thân anh.
Vì vậy, anh nhất định phải khám phá ra được toàn bộ sự thật. Minh quyết định sẽ chuyển hướng sang theo sát cô gái tên An kia, có thể cô ta là nhân tình nhưng cũng có thể cô ta đang che giấu nhân tình hộ ông Long.
Nhớ đến lời bà lão nói An thường đến bệnh viên vào lúc 5 giờ chiều thứ 2 và thứ 6. Mình nhìn lịch trong điện thoại, nhận ra hôm nay chính là ngày mà An sẽ vào viện.
Minh quyết định quay lại căn biệt thự và quan sát từ xa. 5h kém, cánh cổng lớn từ từ mở, một chiếc xe ô tô màu đen đi ra. Đó là xe của ông Long, đúng biển số xe 30G5327. Minh hoài nghi, cầm ống nhòm lên theo dõi, nhận ra An đang ngồi bên trong xe nhưng không có ông Long mà chỉ có người lái xe của ông ta đang điều khiển.
Đợi chiếc xe đi xa một đoạn, Minh cũng phóng ô tô bám theo tới một bệnh viên tư khá lớn. Mình nhìn lên tấm biển nhận ra đây là bệnh viện chuyên về mắt khá nổi tiếng khoảng vài năm gần đây. Minh lặng lẽ theo sát phía sau An, thấy cô lên tầng 4, vào trong một phòng bệnh.
Minh đứng nép ở cửa, nhìn vào. Chợt nhận ra không chỉ có An mà ông Long cũng đang ở đây. Minh tự trách mình đã quá chủ quan, vì mải theo dõi An mà anh đã vô tình quên mất việc bám sát theo ông Long. Cả hai người họ đều đang nói chuyện với một ai đó trên giường bệnh, Minh không thể nhìn rõ là ai mà chỉ thấy một mái tóc đen dài. Chắc chắn đó là một cô gái.
Đột nhiên, hai bàn tay của cô nắm chặt lấy tay ông Long. Còn An đứng bên cạnh, vai chợt rung lên như đang khóc, gục đầu vào vai ông Long. Chuyện gì đang xảy ra giữa ba người họ lại khiến An xúc động như vậy?
Hành động thân mật của hai cô gái thật khiến Minh hoài nghi. Xưa nay ông Long chưa từng cho phép người phụ nữ nào đụng chạm vào ông. Chẳng phải ông ta đã biết Minh đang theo dõi sao? Tại sao ông ta lại có cử chỉ gần gũi với hai người khác công khai như vậy?
Đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên “I found the way you let…”. Là tiếng chuông điện thoại của Minh, anh giật mình vội nép sau cánh cửa. Không biết liệu bản thân đã bị phát hiện hay chưa, Minh vội vã rời đi chỗ khác nghe điện thoại. Là số của cô Kim. Minh ấn nghe.
“Đã 3 ngày rồi, cậu vẫn chưa gửi cho tôi bất cứ thông tin gì là sao?” Giọng người phụ nữ đầy bực tức.
– Tôi vẫn đang tìm hiểu, cuối tuần này tôi nhất định sẽ có câu trả lời. Mình đưa tay lên che miệng, cố trả lời thật nhỏ tránh gây sự chú ý nhưng vẫn vừa đủ để cô Kim nghe thấy
– Cậu nhớ đấy, cuối tuần này mà không tìm được ra con hồ ly đó thì cậu bán cái công ty ghẻ đi mà trả nợ tôi.
Cạch. Nói xong bà Kim dập máy không để Minh kịp nói thêm câu nào.
Phụ nữ quả thật đáng sợ, khi ghen họ lại càng hung dữ hơn. Cũng đúng thôi khi ông Long lại là một đại gia giàu có lại phong độ, người phụ nữ nào mà chẳng muốn giữ chặt lấy ông ta để hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý. Đàn bà không ham tài thì cũng là ham tiền, chắc chỉ có Ngọc của anh là chân chất nhất.
Chợt nhớ ra đang điều tra, Minh vội quay lại phòng bệnh để quan sát nhưng ông Long đã đi khỏi chỉ còn An và cô gái kia. Dường như có điện thoại, An đứng lên ra sát góc phòng nghe, lúc này Minh mới có cơ hội để biết cô gái trên giường bệnh là ai, tại sao lại có thể nắm lấy tay ông Long.
Nhưng cô gái lại quay lưng về phía Minh nên anh vẫn không thể biết được gương mặt cô. Minh chợt giật mình khi thấy chiếc cặp trên tóc cô gái.
Nó chẳng phải rất giống chiếc cặp năm xưa chính tay Minh tự tay uốn tạo thành hình con bướm cho Ngọc hay sao. Những hạt cườm trên con bướm ấy cũng chính Minh đính vào, dù bây giờ nó đã rơi rớt đi không ít hạt, nhưng Minh vẫn nhận ra đó là chiếc cặp anh làm tặng Ngọc nhân dịp sinh nhật lần thứ 15 của cô.
Có khi nào người con gái đó là Ngọc? Hay thật ra đó chỉ là một cô gái vô tình có chiếc cặp giống Ngọc hay là người quen biết với cô ấy?
Rốt cuộc cô gái trên giường bệnh có phải Ngọc hay không? Nếu dúng là Ngọc thì tại sao cô lại có hành đông thân thiết với ông Long? Tại sao cả An và cô gái đó đều có vẻ như rất gần gũi với vị đai gia bất động sản? Quan hệ của ba người họ là gì? |
Thám tử tư T&T:
Lẽ nào người con gái mà anh mong chờ được một ngày sẽ về chung một nhà với anh, người con gái mà anh luôn nghĩ là trong sáng, ngây thơ lại là nhân tình của một gã đàn ông hơn cô gần 20 tuổi sao?
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Minh nhìn lên màn hình, là số Phong. Anh nhấc máy: “Có chuyện gì vậy?”
– Sếp, em phát hiện ra điều bất thường liên quan tới ông Long.
– Vấn đề gì?
– Ông ta đã chuyển giao ½ số tài sản cho một cô gái lạ tên Nguyễn Bảo Ngọc. Căn biệt thự mà anh nhờ em điều tra cũng đã được chuyển sang tên cô ấy.
Nguyễn Bảo Ngọc? Đó chẳng phải tên của người con gái mà bao năm qua Minh không thể quên. Có khi nào đây chỉ là sự trùng hợp. Nhưng chiếc cặp tóc mà cô gái trên giường bệnh kia đeo rất giống chiếc cặp năm xưa anh làm. Có lẽ nào cô gái đó chính là… Ngọc.
Minh dường như không còn nghe thấy bất cứ điều gì Phong nói nữa. Anh vội vàng cúp máy quay lại về phía phòng bệnh để xác minh. Nhưng cả An và cô gái bí mật kia đều đã rời đi.
Minh chạy khắp xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy ai. Minh chạy vào phòng nhìn lên bảng tên của bệnh nhân: Nguyễn Bảo Ngọc.
Trời đất quanh Minh như sụp đổ, Ngọc thực sự quen biết với ông Long sao? Tại sao ông ta lại chuyển hết một nửa tài sản cho Ngọc? Minh bàng hoàng, anh không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt. Anh vội vàng phi xe về văn phòng, ngay lập lức anh gọi Phong đến yêu cầu cậu đưa hết những tài liệu liên quan tới việc ông Long chuyển giao tài sản.
Đầu óc Minh quay cuồng, đúng là Ngọc của anh, đúng ngày tháng năm sinh, đúng tất cả. Lẽ nào người con gái mà anh mong chờ sẽ về chung một nhà với anh, người con gái anh luôn nghĩ là trong sáng, ngây thơ lại là nhân tình của gã đàn ông hơn cô gần 20 tuổi sao.
Minh từ sững sỡ chuyển sang tức giận, có phải cô cũng giống như những người đàn bà khác chỉ hám danh lợi. Có phải vì ngày xưa anh chê cô nghèo nên mới không nhận lời yêu. Giờ đây có người có thể cho cô tất cả nên cô sẵn sàng bán rẻ mình.
Đêm ấy, Minh không về nhà, anh tìm đến quán bar quen thuộc, liên tục gọi rượu uống. Anh đã yêu một cô gái hàng chục năm, anh vì cô ấy mà lên Hà Nội lăn lộn kiếm sống, xây dựng sự nghiệp để mong một ngày có thể đưa cô đi chữa bệnh, cho cô cuộc sống hạnh phúc. Vậy mà…
Một cô nàng xinh đẹp bước đến, cô ta diện chiếc váy cổ khoét sâu để khoe phần quyến rũ nhất trên cơ thể, cô lả lướt đôi bàn tay xung quanh người Minh rồi gọi một ly rượu, quay sang khẽ thì thầm vào tai Minh:
– Anh đẹp trai, sao anh ngồi cô đơn vậy?
Minh không đáp, cô gái tiếp tục:
“Để em uống cùng anh nhé!” Nói xong, cô gái quay sang, một chân gác lên đùi Minh, cầm lấy tay anh đặt lên làn da mịn màng của cô, tay còn lại thì cầm cốc rượu đưa lên miệng. Minh liếc nhìn cô, nhìn xuống cơ thể nóng bỏng, không gian đột nhiên mờ ảo, Minh thấy bóng dáng Ngọc lờ mờ trước mặt, hình như cô đang ngồi đối diện anh.
Minh lao đến ôm ghì lấy cơ thể của cô gái lạ, anh hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ như để thỏa mãn sự thèm khát bao lâu nay.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến Minh giật mình, anh buông tay ra khỏi cô gái. Chợt nhận ra bản thân đã làm điều sai lầm. Mình nhìn lên màn hình, là số lạ.
“Alo! Ai vậy?” Dù đã chếnh choáng nhưng Minh vẫn cố trả lời.
Một giọng nói thân quen vang lên ở đầu dây bên kia. “Minh à, là Ngọc đây.”
Ngọc? Là Ngọc gọi cho anh sao? Minh bần thần khi nghe thấy tiếng nói ấm áp đấy. Anh cứ lặng im không cất nổi thành lời khiến cho Ngọc phải lên tiếng:
– Minh, cậu có đó chứ?
– À,… tớ đây. Ngọc, sao cậu lại dùng số này? Minh cố trả lời trong khi đầu óc còn đang lơ lửng ở đâu đó.
– Tớ mới đổi số điện thoại. Minh vẫn khỏe chứ?
Minh dường như vẫn chưa hết ngỡ ngàng, anh trả lời ấp úng: “À… ừ, tớ vẫn khỏe.”
“Minh có vấn đề gì à? Hình như cậu không muốn nói chuyện với tớ.” Ngọc ngập ngừng.
“Không… không. Tớ chỉ hơi bất ngờ khi lâu lắm rồi cậu không gọi cho tớ thôi.” Minh vội vàng giải thích.
Phía bên kia khẽ cười, Minh có thể hình dung ra được nụ cười dịu dàng ấy, đôi môi hồng với hàm răng trắng đều tăm tắp. Đã có lúc anh ước được hôn lên đôi môi mềm ấy một nụ hôn thật sâu.
– Tớ có thể gặp Minh không? Tớ đang trên Hà Nội.
Lại thêm một điều khiến Minh ngạc nhiên, Ngọc muốn gặp anh sao? Chẳng phải cô và ông Long kia đang có một mối quan hệ mờ ám? Cô tìm anh làm gì?
Nghĩ đến việc Ngọc nắm tay ông Long ngày hôm nay, Minh lại càng thêm tức giận, anh đang ghen, ạnh ghen với cô, ghen với gã đàn ông được cô đối xử nhẹ nhàng. Minh không còn để ý đến lời Ngọc nói, anh lặng im tắt điện thoại để lại cô chơ vơ với dòng tút… dài.
Minh rời khỏi quán bar trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, trái tim anh đang đầy đau đớn, làm sao anh có thể gặp cô.
…
“I found the way you let…”
Tiếng chuông điện thoại khiến Minh tỉnh giấc. Là tin nhắn của Phong hỏi anh đang ở đâu. Đầu óc anh vẫn còn quay cuồng vì cơn say tối qua. Minh liếc nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa rồi. Anh chẳng muốn đến văn phòng, cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu vụ ngoại tình kia nữa. Trái tim anh giờ đang vụn vỡ, anh cố gắng kiếm tiền vì người con gái mà anh yêu. Giờ cô ấy đã có người khác thì anh còn tha thiết gì chuyện công việc.
Nhưng cơn đói lại kéo đến, cả tối hôm qua Minh chưa ăn, anh chỉ lao vào uống rượu nên giờ bụng cồn cào. Dù không muốn rời khỏi giường nhưng Minh vẫn đành mặc vội quần áo rồi lái xe ra ngoài ăn.
Cơn say tối qua vẫn khiến Minh chóng mặt và nôn nao nhưng anh vẫn cố lái. Đột nhiên…
Rầm!
Minh thắng xe phanh kít lại. Anh đã đâm phải một thứ, không, là một người nào đó. Anh đã gây ra tai nạn trong một phút lơ là. Minh hốt hoảng tới mức không biết phải làm gì, anh ngồi yên, mắt mờ trừng về phía trước, cho tới khi có người tới đập cửa xe.
Minh mới hoàn hồn vội vã bước xuống, trước mũi xe anh là một cô gái đang nằm sõng soài trên đất. Máu ở trán cô đang rỉ ra. Mái tóc đen dài che gần hết nửa khuôn mặt. Minh vội vàng chạy tới đỡ cô gái trẻ dậy, vuốt đám tóc loà xoà ra khỏi gương mặt cô, anh sững sờ. Ngọc. Đó là Ngọc.
Liệu tai nạn có gây ra chấn thương lớn gì cho Ngọc? Tại sao cô lại muốn gặp Minh?
Ngọc có phải là nhân tình của ông Long hay không khi mà ông ta lại chuyển một nửa số tài sản cho Ngọc? Còn An, cô ta không phải là người tình giấu mặt sao? |
Thám tử tư T&T:
Ngọc nhìn anh, cô khẽ thở dài rồi nói: “Đúng, tớ chữa khỏi mắt, tớ được ở căn nhà này đều là do ông ấy cho.” Minh nghe ngọc nói những lời đó mà anh hụt hẫng, anh lại rơi vào trạng thái hỗn độn, tim anh như đang rơi xuống vực sâu thẳm không lối ra.
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Minh vội vã đưa cô lên xe để chở đến bệnh viện. Anh vừa lái xe vừa thầm cầu nguyện Ngọc sẽ không sao. Đến bệnh viện, Minh tức tốc bế Ngọc lao ngay vào phòng bác sĩ cầu cứu: “Bác sĩ.. cứu người… ”
Ngọc được đưa vào khoa cấp cứu. Minh đứng bên ngoài sốt ruột không biết làm gì cứ đi qua đi lại. Anh sợ Ngọc sẽ ra đi, sợ rằng anh sẽ phải vào tù, sợ rằng cả đời này anh sẽ bị ám ảnh vì vụ tai nạn. Bác sĩ vừa bước ra, Minh đã vội lao đến:
⁃ Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
⁃ Cậu yên tâm, cô ấy không bị nguy hiểm tới tính mạng. Trên đầu bị rách với chân trái rạn xương. Giờ chúng tôi sẽ chụp não bộ xem cô ấy có bị vấn đề gì không.
⁃ Vậy mắt cô ấy, có sao không ạ?
⁃ Không vấn đề gì, mắt cô ấy vẫn nhìn tốt lắm.
“Nhìn?” Minh ngạc nhiên, anh nhớ Ngọc bị mù mà, sao giờ bác sĩ lại bảo cô nhìn được. Lẽ nào cô đã phẫu thuật. Nhưng gia đình cô làm sao đủ tiền để chữa trị. Minh sực nhớ ra hôm anh theo An tới bệnh viện. Cô gái trên giường bệnh hôm ấy đúng là Ngọc.
– Minh!
Tiếng gọi thân quen làm Minh chợt giật mình, khiến anh dứt khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Ngọc ngồi trên xe lăn, nữ y tá đang đẩy cô ra ngoài. Nhìn thấy Ngọc như vậy, Minh bỗng chốc quên hết mọi thứ, vội chạy đến bên cô, ngập ngừng nói:
⁃ Ngọc, cậu… Tớ..xin lỗi.
-Tớ không sao đâu. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, tớ chỉ bị nhẹ thôi ấy mà.
Ngọc vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đó của cô năm xưa đã khiến Minh ngây ngất trong men tình.
Cô vẫn vậy, luôn hiền lành, không bao giờ oán trách bất cứ ai dù cho người khác có làm tổn thương cô. Minh thay y tá đẩy ngọc tới phòng chụp não. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi cô nhưng có lẽ, anh cần phải chịu trách nhiệm cho sự cố mà anh gây ra trước đã.
Sau nửa ngày ở viện, Ngọc được phép về nhà hẹn ngày tái khám. Minh đưa ngọc về. Lúc này anh mới biết hoá ra Ngọc đã lên Hà Nội được hơn 3 tháng để phẫu thuật mắt. Ca mổ thành công, Ngọc đã có thể nhìn thấy trở lại.
Ngọc chỉ Minh chở cô đến đúng căn biệt thự mà An ở. Minh không ngạc nhiên, giờ anh đã biết chắc cô gái còn lại trong căn nhà đó là ai. Lòng ghen lại trỗi dậy, Minh nói một câu như mỉa mai cay đắng:
– Ngọc bây giờ có nhà giàu quá nhỉ?
Như hiểu ra vấn đề, Ngọc vội giải thích: “Không phải nhà của tớ đâu, người ta cho tớ ở nhờ một thời gian cho đến khi phẫu thuật xong xuôi thôi. Sau đó tớ sẽ rời đi.”
Mình ngạc nhiên, chẳng phải ông Long đã chuyển giao căn nhà này lại cho Ngọc ư? Sao cô lại nói là ở nhờ? Hay cô chỉ đang giả vờ ngây thơ với anh? Cánh cổng mở ra, Minh dìu Ngọc vào trong nhà. Mình nhìn xung quanh không thấy An đâu, cô ta rõ ràng cũng ở đây cơ mà.
“Cậu có muốn xem qua căn nhà không?” Ngọc hỏi khi thấy Minh đưa mắt nhìn xung quanh. Minh ngượng ngùng đáp khi trót bị cô phát hiện: “À, không cần đâu, để tớ đỡ cậu ngồi vào ghế.”
Minh đỡ ngọc ngồi xuống, đột nhiên trên bàn đập vào mắt anh một bài báo viết về ông Long. Giờ đây bất cứ điều gì liên quan tới người đàn ông đó đều khiến Minh khó chịu. Anh vội đứng dây, dợm quay người bỏ đi thì Ngọc níu tay anh lại, hỏi với giọng điệu lo lắng:
– Minh! Cậu đi đâu vậy?
Minh không trả lời, cảnh tượng Ngọc nắm tay ông Long trong viện hiện ra khiến anh đột nhiên thấy căm ghét người con gái này. Anh căm ghét cô đến mức bàn tay nắm chặt, móng cắm vào thịt sắp chảy máu đến nơi mà không hay biết. Anh không muốn thấy người con gái này nữa. Minh vội vã rời đi không lời từ biệt.
Ngọc gọi với theo anh nhưng không được. Cô ngồi im lặng thẫn thờ không hiểu chuyện gì xảy ra. Có phải Minh đã hiểu lầm gì cô? Có phải anh đã chán ghét cô, anh không còn muốn bày tỏ tình yêu với cô như trước. Giờ cô đã nhìn được, mắt đã sáng rồi sao anh lại không cần cô nữa?
Minh phóng xe như điên trên đường, bất chấp mọi thứ. Anh bỏ xe lại bên đường, đi bộ lên cầu. Minh đứng trên cao nhìn xuống dòng nước đục màu mà chỉ muốn nhảy xuống để dòng nước cuốn trôi anh đi, cuốn cả nỗi buồn của anh theo.
Minh khóc, vai anh rung lên, anh không dám khóc to thành tiếng mà chỉ gằn trong họng. Anh đã 3 lần tỏ tình với cô mà không thành. Anh lên Hà Nội lặn lộn kiếm tiền chỉ mong nhanh giàu để có thế đưa cô lên đây chữa trị. Vậy mà mọi thứ phút chốc tan biến. Tại sao cô lại yêu một kẻ đã có vợ? Cô thà làm bồ nhí của một gã hơn cô gần 20 tuổi để hưởng sang giàu thay vì sống bình yên bên anh sao? Cô đâu phải người như thế. Cô lương thiện, ngây thơ lắm cơ mà.
Đột nhiên, Minh bắt đầu ngẫm lại, có phải anh đã quá tức giận mà suy nghĩ không thông suốt không. Ngọc – cô gái mà a biết là người tử tế, tốt bụng. Có khi nào chính cô đang bị gã đàn ông kia lừa không? Và còn cô gái trong bức ảnh mà cô Kim đưa, rõ ràng đó không phải là Ngọc.
Minh ngừng khóc, anh như chợt bừng tỉnh, quay xe về căn biệt thự. Anh cần phải hỏi rõ ràng mọi thứ, phải xử lý mớ bòng bong này. Anh cần phải biết cô có còn là Ngọc mà anh quen hay không?
…
“Ngọc, cậu hãy nói thật cho tớ biết, cậu có quen người đàn ông này không?” Minh đưa bức ảnh của ông Long ra. Tay anh run run, như sợ cô sẽ xác nhận rằng cô yêu ông ta. Ngọc cầm bức ảnh lên rồi nói:
– Có, tớ có quen.
Từ “có” của ngọc như một tiếng sét ngang tai. Đúng là cô và hắn có quen biết nhau. Nhưng điều đó chưa đủ. Minh tiếp tục:
– Cậu và ông ta quen nhau như thế nào?
Ngọc khẽ nhíu mày nhìn anh, dường như cô không vui khi Minh hỏi cô về ông ta. Có phải cô muốn che giấu điều gì. Ngọc nhìn anh, rồi nhìn bức ảnh, cô im lặng một hồi lâu rồi nói:
– Có phải cậu nghi ngờ tớ và người đàn ông này có quan hệ tình cảm?
Minh giật mình, tại sao Ngọc lại biết điều điều thắc mắc trong lòng anh. Phải rồi, cô rất giỏi đoán tâm ý người khác. Hồi nhỏ, cho dù cô bị mù nhưng chỉ cần nghe giọng nói của anh, cô cũng nhận ra anh đang gặp vấn đề gì. Cô vẫn nhạy cảm như vậy.
Minh gật đầu, anh đem hết những câu hỏi trong lòng ra bày tỏ với Ngọc:
– Phải, tớ đang điều tra một vụ ngoại tình. Vợ của người đàn ông này đã nhờ tớ tìm nhân tình của ông ta. Tớ rất thắc mắc tại sao cậu lại có thể quen được với một người giàu có, tiếng tăm như vậy? Ai đã cho cậu tiền chữa mắt? Ai cho cậu ở căn nhà này?
Ngọc nhìn anh, cô khẽ thở dài rồi nói: “Đúng, tớ chữa khỏi mắt, tớ được ở căn nhà này đều là do ông ấy.” Minh nghe ngọc nói những lời đó mà anh hụt hẫng, anh lại rơi vào trạng thái hỗn độn, tim anh như đang rơi xuống vực sâu thẳm không lối ra.
“Nhưng… Tớ không phải cô nhân tình mà cậu nói.” Ngọc tiếp tục.
Rốt cuộc Ngọc và ông Long có mối quan hệ gì nếu không phải là tình nhân? Tại sao ông ta lại đối xử tốt với Ngọc như vậy?
Còn An, cô ta cũng sống chung nhà với Ngọc nhưng tại sao lại không thấy xuất hiện? Liệu An có phải kẻ thứ ba. |
Thám tử tư T&T:
Ngọc mở ra, ngay trang đầu tiên là bức ảnh của cô gái mà Kim đã mang tới văn phòng thám tử của Minh. Ngọc vuốt nhẹ tay lên bức ảnh, hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng nghẹn ngào: “Đây là chị gái tớ, tên Hằng. Chị ấy mới là người mà ông Long yêu.”
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Ngọc mở một ngăn kéo nhỏ được thiết kế ẩn bên trong ghế ngồi, lôi ra một cuốn album ảnh đã cũ, bên ngoài bọc da được buộc lại rất cẩn thận. Ngọc mở ra, ngay trang đầu tiên là bức ảnh của cô gái mà Kim đã mang tới văn phòng thám tử của Minh. Ngọc vuốt nhẹ tay lên bức ảnh, hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng nghẹn ngào: “Đây là chị gái tớ, tên Hằng. Chị ấy mới là người mà ông Long yêu.”
Ngọc lật tiếp trang sau, một bức ảnh chụp người con trai đang ôm môt người con gái từ phía sau. Cả hai đều đang mỉm cười hạnh phúc. Gương mặt người đàn ông đó dù trông trẻ và nhiều tóc hơn nhưng đó đích thực là ông Long. Nhưng cảnh xung quanh thì không giống ở Việt Nam.
Ngọc nói tiếp: “Chị tớ và ông Long đã yêu nhau khi chị ấy ở bên nước ngoài. Năm xưa nhà tớ nghèo, bố mẹ không đủ tiền nuôi chị nên đã gửi cho người bác ở bên Anh bị vô sinh nhận nuôi. Vì sau này thấy chị ở bên đấy có cuộc sống tốt đẹp lại được yêu thương nên bố mẹ tớ cũng không đón chị về. Nhưng cả nhà vẫn giữ liên lạc với chị. Đó là lý do mà cậu chưa bao giờ được gặp chị ấy.”
Minh nhớ lại khi xưa, cậu đã từng nghe loáng thoáng bố mẹ câu kể Ngọc có một cô chị gái sống ở nước ngoài. Nhưng lúc ấy cậu còn nhỏ nên cũng không tò mò và cũng chẳng ghi nhớ.
“Vậy giờ chị ấy đang ở Việt Nam phải không?” Minh hỏi.
“Không. Chị ấy… mất rồi. Mất cách đây 3 năm.” Ngọc nói, nước mắt cô rơi xuống bức ảnh. “Hôm đó, anh Long đưa chị Ngọc đi bộ về nhà vì cả hai gia đình không ở cách xa nhau lắm. Một gã say mất lái lao lên vỉa hè, chị đã lao tới đẩy anh Long ra và một mình hứng chịu tất cả…
Minh im lặng, anh hiểu Ngọc đang rất đau lòng. Từ nhỏ, cô đã luôn khao khát có được một người chị hoặc em gái để cùng chơi. Nên khi biết bản thân có chị mà chị lại mất khi cả hai chưa có cơ hội gặp chắc hẳn cô rất sốc. Minh ôm Ngọc vào lòng, an ủi cô. Sau một lúc dường như đã bình tâm hơn, Ngọc tiếp tục:
– Khi còn yêu nhau, chị hay kể với ông Long là mong muốn kiếm nhiều tiền để chữa mắt cho tớ. Ông Long nhớ điều ấy nên đã thay chị thực hiện nốt ước nguyện ấy. Cách đây hơn 3 tháng ông cầm theo quyển album ảnh tìm về nhà tớ và ngỏ ý muốn giúp đỡ. Gia đình tớ cũng monn tớ có thể nhìn được chứ cũng không đòi hỏi thêm gì.
Ngọc đưa tay lau những giọt nước mắt rồi quay sang nhìn Minh. “Giờ thì cậu biết tớ không phải nhân tình rồi chứ?
Minh chợt cảm thấy xấy hổ trước câu nói của Ngọc. Cảm thấy bản thân dường như đã phạm phải sai lầm khi trót nghi ngờ cô, Minh chỉ cúi đầu rồi ngập ngừng giải thích: “Tớ… xin lỗi. Cũng tại lần trong bệnh viện, tớ thấy cậu… nắm tay ông ta nên… ”
“Nắm tay?” Ngọc ngạc nhiên rồi nhớ lại lúc cô nắm tay ông Long trong viện, cô khẽ cười: “À, lúc đấy tớ vì cảm thấy biết ơn ông ấy đã giúp tớ nên trong lúc xúc động, tớ mới cầm tay kiểu cảm ơn thôi. Chứ tớ không có tình cảm gì ngoài sự kính trọng.”
Câu nói của Ngọc khiến Minh như gỡ được nút thắt trong lòng, anh vui mừng, nắm lấy tay Ngọc định nói ra điều gì đó thì một giọng nói cất lên:
– Ai đến nhà vậy Ngọc?
Minh quay đầu lại nhận ra đó là An. Ngọc nhìn thấy An liền hào hứng giới thiệu:
– Đây là Minh, bạn em. Em bị tai nạn nên cậu ấy đưa em về. Còn Minh, đây là chị An, bạn thân của chị gái tớ và ông Long.
Minh lên tiếng chào An còn cô dường như hơi có thoáng chút giật mình khi nghe Ngọc nói anh là bạn, cô có vẻ không ưa gì anh, nên không nói gì chỉ im lặng bước qua Minh rồi đột nhiên quay lại nói:
– Đã muộn rồi, cậu về đi. Ở đây đã có tôi chăm sóc con bé.
Minh hiểu bản thân anh không được đón nhận ở căn biệt thư này nên xin phép ra về. Ngọc nhìn theo anh, ánh mắt đầy tiếc nuối, cô định lên tiếng giữ anh lại nhưng An đã ngăn cản cô.
Minh trở về nhà, cũng may lần trước Ngọc gọi, anh vẫn còn giữ số điện thoại, tối ấy cả hai người lại nói chuyện với nhau rất lâu.
Đã lâu rồi, anh không còn được tâm sự với cô lâu như vậy. Minh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn khi mọi khúc mắc trong anh giờ đã sáng tỏ: An là bạn thân của chị gái Ngọc và ông Long. Cô mồ côi từ nhỏ, không có chị em nên coi chị Ngọc như ruột thịt.
Sau này biết Long có ý muốn về Việt Nam giúp đỡ Ngọc nên cô đã về cùng và muốn được nhận Ngọc là em gái. An lập công ty về thời trang để cô có thể sống tại Việt Nam và tiện chăm sóc Ngọc và bố mẹ cô.
Thời gian trước Ngọc phải khám chữa về mắt nên không được ra ngoài. An là người thông tin lại mọi việc cho ông Long.
Mặc dù đã gỡ bỏ được nỗi lo lớn nhất trong lòng rằng Ngọc không phải nhân tình nhưng còn một vấn đề mà Minh vẫn còn hoài nghi là tại sao ông Long lại giao ½ tài sản cho Ngọc, cả căn biệt thư cô đang ở, ông cũng đã chuyển giao cho cô trong khi Ngọc không hề hay biết. Không lẽ ông ta định nghỉ hưu sớm.
Cả cô Kim nữa, Minh nên nói thế nào với cô ta, dù Ngọc không phải nhân tình nhưng chuyện ông Long đối tốt với cô chắc chắn sẽ khiến Kim khó chịu và làm hại Ngọc. Những suy nghĩ, lo lắng khiến Minh cảm thấy thật khó ngủ
…
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên. Minh giật mình nhìn đồng hồ, giờ là 2 giờ đêm, ai lại đến làm phiền anh lúc này. Minh cảnh giác, nhìn qua lỗ mắt mèo. Là ông Long.
Dù Ngọc không phải nhân tình của ông Long nhưng tại sao ông ta lại chuyển một nửa tài sản cho Ngọc? Và ông ta lại đến tìm Minh vào lúc nửa đêm để làm gì? |
Thám tử tư T&T:
Ba người phụ nữ gặp nhau, họ nhìn nhau trong yên lặng không nói gì. Dường như tất cả đều hiểu giờ không phải lúc cho những hờn ghen hay bất cứ lời giải thích nào.
Minh là một thám tử tư giỏi chuyên điều tra các vụ ngoại tình. Một ngày kia có người phụ nữ xinh đẹp tên Kim – vợ của đại gia bất động sản Hoàng Long, nổi tiếng tại Hà Nội nhờ anh tìm giúp nhân tình của chồng.
Tuy nhiên suốt 3 tháng, nhóm thám tử của Minh không thể tìm ra bất cứ manh mối nào của cô nhân tình. Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ khả nghi là Ngọc – cô gái mà Minh đã yêu thầm từ nhỏ và An – cô gái bí ẩn luôn hẹn gặp ông Long vào đúng 12 giờ trưa mỗi ngày. Rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? |
Minh rút máy điện thoại gọi điện cho cô Kim thông báo đã hoàn tất việc điều tra và hẹn gặp tại một quán café gần văn phòng Uy Minh. Cô Kim đến, dường như cô vẫn chưa hề hay biết chuyện ông Long nằm viện nên vẫn khá bình thản.
– Bằng chứng đâu? Ai là ả hồ ly giấu mặt suốt thời gian qua?
Minh không trả lời, anh lặng im lấy chiếc laptop ra và mở file mà ông Long đã nhờ Minh gửi đến vợ rồi nói: “Trước tiên, cô hãy xem cái này đã.”
…
Cô lấy khăn lau những dòng nước mắt, lần đầu tiên Minh thấy vẻ mềm yếu của người phụ nữ này, khác hẳn so với những lần trước cô đến quát tháo tại văn phòng của Minh. Cô xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay rồi nghẹn ngào nói:
– Hóa ra tôi mới là người thứ ba trong cuộc tình này. Cũng chỉ vì tôi quá yêu nên cứ gượng ép anh Long phải cưới tôi. Trong khi anh ấy lại chỉ coi tôi là em gái. Chắc cậu biết giờ chồng tôi đang ở đâu? Tôi cần phải nói lời xin lỗi, cả ngày nay tôi không thể liên lạc được với anh ấy.
Minh đưa cô Kim tới bệnh viện nơi ông Long đang nằm. Vừa nhìn thấy ông Long, cô đã vội lao đến, nước mắt không ngừng rơi. Minh thầm nghĩ “người phụ nữ này bề ngoài gai góc nhưng thực chất bên trong lại là trái tim sâu nặng như vậy.” Anh lẳng lặng bước ra ngoài để cả hai được riêng tư.
Giờ ông Long cũng đã có người phụ nữ bên cạnh chăm sóc, còn Minh thì sao, cậu liệu có cơ hội ở bên cạnh Ngọc chứ. Minh lái xe tới căn biệt thư Ngọc đang ở, vừa nhìn thấy anh, cô mừng vui chạy đến như một đứa trẻ.
Đã lâu lắm rồi, Minh không được nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh vẫn luôn ước ao mỗi ngày khi trở về nhà được nhìn thấy cô đứng trong bếp vui vẻ dang tay chào đón anh về nhà. Liệu điều ấy có thể thành hiện thực?
Minh đưa cho An và Ngọc xem file mà ông Long gửi cho cả hai. Ngọc nín lặng khi biết được ông Long đã đối tốt với cô cỡ nào, nhưng cô không khóc như Kim, cả An cũng vậy. Họ dường như đã biết trước mọi chuyện sẽ thế này, Ngọc nói với Minh:
– Em và chị An đã vô tình nhìn thấy tờ xét nghiệm của ông Long. Chỉ không ngờ… Giờ ông ấy đang ở đâu, em và chị An muốn đến đó.
Minh định ngăn họ lại vì như mong muốn của ông Long, ông không muốn Kim biết An và Ngọc. Dù ông ta nói không yêu vợ nhưng thật tâm có lẽ cũng đã có chút sự rung động mà không hay biết nên ông mới sợ vợ mình bị tổn thương khi biết ông ấy lại đối xử với tốt với hai cô gái khác trong khi lại chẳng hề đoái hoài tới cô.
Nhưng An và Ngọc vẫn cương quyết phải gặp ông Long, Minh không cưỡng lại được sự năn nỉ của Ngọc, Minh có thể kháng cự lại mọi cám dỗ trên đời nhưng trước Ngọc, anh lại chẳng còn chút sức lực hay lý lẽ nào để chống đối cô. Minh đành đưa cả hai tới bệnh viện.
Ba người phụ nữ gặp nhau, họ nhìn nhau trong yên lặng, không nói gì. Dường như tất cả đều hiểu giờ không phải lúc cho những hờn ghen hay bất cứ lời giải thích nào. Phụ nữ thật lạ, họ có thể vì một người đàn ông mà tranh giành, ghen tuông nhưng cũng có thể vì một người đàn ông mà bao dung đến lạ thường.
Ông Long nhìn thấy cả ba người phụ nữ xuất hiện trước mặt, ông khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt.
…
Một buổi sớm mai, có ba người phụ nữ đứng trước tấm bia mộ của một người đàn ông ghi tên Trần Hoàng Long và một người phụ nữ ghi tên Nguyễn Thanh Hằng. Cô gái trẻ nhất đặt bó hoa cúc trắng lên hai nấm mộ khẽ nói:
– Anh, chị, bọn em tới thăm anh chị đây ạ.
Cả ba đứng lặng yên một hồi lâu, họ nắm chặt tay nhau, trên gương mặt họ không phải là giọt nước mắt mà là nụ cười. Nụ cười khi đã có thể hoàn thành ước nguyện của người đã khuất. Từ xa, một giọng nói đàn ông vang lên:
– Ba chị em đi nhanh quá, không chờ tôi đỗ xe gì cả.
Ngọc vội chạy tới, nắm chặt bàn tay của Minh:
– Em xin lỗi mà, tại anh đi chậm quá đó.
Minh lấy tay cốc nhẹ lên trán Ngọc, mắng yêu cô: “Giỏi lắm, giờ còn lý lẽ với anh như vậy.” Ngọc cười rồi thơm thật nhanh lên má anh như để đền bù cho tội lỗi vừa mới gây ra. An đứng đằng xa cất tiếng trêu chọc:
– Hai cô cậu nghiêm túc chút đi nào, có biết ở đây có hai người phụ nữ đơn côi không hả?
Ngọc quay ra lém lỉnh đáp: “Thế để em gọi anh Phong đến cho chị bớt đơn côi nhé.” An nghe thấy tên Phong liền đỏ mặt, mắng cô: “Ai cần cái tên phi công trẻ đó chứ.”
Nhìn biểu hiện trên gương mặt của An khiến mọi người phải bật cười.
Sau khi ông Long mất, An, Ngọc và Kim đã gặp nhau nói ra hết toàn bộ sự thật. Cả ba quyết định sẽ tiếp tục sự nghiệp của ông Long, căn biệt thư trước đây Ngọc và An ở giờ được xây dưng lại thành trại trẻ mồ côi và để cho bố mẹ Ngọc quản lý. An và Kim thay ông Long tiếp tục điều hành công ty bất động sản, Ngọc đi học về kinh doanh để có thể thay An tiếp nhận công ty thời trang.
Cả ba người họ đã nhận nhau là chị em. Giờ ai cũng có hạnh phúc của riêng mình chỉ riêng Kim vẫn lẻ loi – liệu ai sẽ là người lấp đầy khoảng trống trong trái tim người phụ nữ bên ngoài gai góc nhưng lại rất mềm yếu này.
Một chiều cuối thu, Kim ngồi trong quán café mà lần đầu tiên cô gặp chồng mình, cô ngắm nhìn chiếc khăn tay trên bàn – món đồ đã đưa cô và ông Long đến với nhau khi ông giúp cô nhặt chiếc khăn mà cô trót đánh rơi. Cô khẽ mỉm cười, nhớ lại kỷ niệm xưa cũ.
Đột nhiên một làn gió lùa vào, chiếc khăn tay bay về phía chân của người ngồi đối diện với bàn của Kim. Một người đàn ông cúi xuống nhặt, ông ta cầm chiếc khăn tiến về phía cô và nói:
– Qúy cô, cô đánh rơi chiếc khăn này.
Một nụ cười quen thuộc hiện ra trên gương mặt người đàn ông khiến Kim chợt có chút xao xuyến. Có lẽ số phận lại một lần nữa muốn cô được gặp ai đó.
Giới thiệu truyện tiếp theo:
Một ngày nọ, Vũ bất chợt nhận được lời tỏ tình của một cô gái kỳ lạ tên Vy. Cả hai nhanh chóng trở thành một cặp và chung sống bên nhau. Tuy nhiên, cuộc sống của cả hai đột nhiên bị xáo trộn bởi một người con gái tên Yến – đồng nghiệp của Vũ. Trái tim Vũ bất chợt có những rung động với Yến và dần trở nên khó chịu với Vy. Liệu Vũ sẽ lựa chọn bên Yến – cô đồng nghiệp quyến rũ hay Vy – người bạn gái yếu đuối và kỳ lạ. |
Theo Minh Dương (Khám Phá)
Nếu khách hàng có nhu cầu cần tới dịch vụ thám tử, vui lòng liên hệ với Thám tử tư Sài Gòn T&T qua:
- Trụ sở chính: Số 45 – 47 Trần Đình Xu, P. Cầu Kho, Q.1, TP. HCM
- Chi nhánh HN: Số 19 Ngõ 130, Hồ Tùng Mậu, P. Mai Dịch, Q. Cầu Giấy – HN.
- TP. HCM: 0974. 007. 007 – Đà Nẵng: 0964. 007. 007 – Hà Nội: 0833. 007. 007